Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Cố Kính Diêu nâng hai tay, khẽ vuốt gương mặt Triệu Tư Tư, ánh mắt dừng lại thật lâu nơi đôi môi đỏ ửng vì bị hắn cắn, khàn giọng cười thấp:
“Đáng đời nàng.”
Nàng hiểu ba chữ ấy có ý gì, liền trừng hắn một cái, sau đó mới đưa tay khẽ chạm vào môi.
Không nói gì thêm.
Cố Kính Diêu nhìn nàng, dường như vẫn chưa hài lòng với dáng vẻ dửng dưng kia, bèn quay lại bàn, cầm lấy bút son, trầm giọng nói:
“Trẫm vẫn còn nhiều việc phải xử lý, không thể rời khỏi cung về cùng nàng. Đêm đã khuya, nàng hãy về Đông sương viện nghỉ trước. Trẫm đã phái ám vệ canh giữ, sẽ không để ai quấy nhiễu.”
Giọng nói bình thản, nhưng giữa từng chữ lại ẩn mệnh lệnh không thể kháng.
Triệu Tư Tư khẽ “vâng” một tiếng, rồi trước khi rời đi vẫn liếc hắn lần cuối.
Cố Kính Diêu chẳng thèm liếc đến ly trà nàng mang tới, trong lòng biết rõ — thứ đó, tuyệt đối không thể uống nổi.
Ngay sau đó, thị vệ tiến vào, đặt thêm chồng công văn lên bàn, cùng với một bát thuốc còn bốc khói.
“Hoàng thượng, đến giờ dùng dược rồi.”
Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp điện, Triệu Tư Tư ngẩn người, ngoái đầu lại hỏi:
“Sao Hoàng thượng lại phải uống thuốc? Ngài bị bệnh ở đâu à?”
Lời vừa thốt ra, toàn bộ cung nhân trong điện đều giật mình nhìn nàng.
Hoàng thượng vì sao phải uống thuốc, cả kinh thành đều biết, chỉ có phu nhân là không!
Một thị vệ đành thấp giọng bẩm:
“Phu nhân, mấy ngày trước Hoàng thượng gặp thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941129/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.