Không thể ở lại lâu thêm, Triệu Tư Tư vịn tay cung nữ đứng dậy. Ngồi lâu, lưng nàng đã mỏi, bụng lại lớn, một tay vô thức đỡ hông, nặng nề mà ưu tư.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc bao giờ mới có thể sinh ra đây…
Phía xa, Phó Du Ngư nhìn theo bóng lưng người đang mang thai ấy, lòng dâng đầy uất nghẹn. Nàng ta chợt thấy khó chịu — nàng và Triệu Tư Tư, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào? Ở Tấn quốc, nàng ta cũng được xưng tụng là tuyệt sắc, thế mà đến Tây Sở lại chẳng bằng một nữ tử chỉ có nhan sắc.
Dựa vào đâu chứ?
Nàng không phục, càng nghĩ càng giận.
Khi hai người trở về Đông sương viện, dọc hành lang đã treo đầy đèn hoa sen. Đêm xuống, hương hoa vẫn thoảng khắp vườn, ánh đèn lung linh, tựa tiên cảnh.
Ngụy Thường Hải vừa đi vừa nhớ lại khí thế của tiểu chủ khi đối mặt với Phó Du Ngư — thật là không thua kém ai, đến quỷ nhỏ cũng chẳng dám chọc.
Ông ta cười khà khà:
“Phu nhân, vị Phó cô nương kia bị phu nhân nói cho nghẹn đỏ cả mặt.”
Triệu Tư Tư đưa tay bứt một cành dạ lai hương rủ xuống hành lang, giọng nhàn nhạt:
“Đương nhiên là không thể thua. Kẻ ngoài nhìn vào mà thấy nữ tử Tây Sở ta không bằng người Tấn, chẳng phải là trò cười thiên hạ sao? Nữ nhân Tây Sở không thể thất bại.”
Ngụy Thường Hải lập tức nịnh:
“Phu nhân thật sáng suốt! Vì Tây Sở mà nghĩ, lão nô khâm phục vô cùng.”
Triệu Tư Tư liếc xéo ông ta, ném nhành hoa vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941126/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.