Không có ghế ngồi, Ngụy Thường Hải đành đi tìm một tảng đá mang tới:
“Phu nhân, người tạm nghỉ đôi lát.”
Triệu Tư Tư nhìn tảng đá thô ráp, khẽ nhíu mày, chẳng buồn ngồi xuống.
Ngụy Thường Hải im lặng một lát, thở dài trong lòng — được thôi, Hoàng thượng quả thật đã nuông chiều vị tiểu chủ tử này đến mức không chịu nổi khổ.
Thấy nàng cứ đứng mãi, ông ta không đành lòng, liền thương lượng với đám hắc y nhân canh giữ hồi lâu, cuối cùng họ cũng chịu nhượng bộ cho phép tiến vào.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh, toàn bộ tòa tháp càng lộ vẻ u tối nặng nề. Những kẻ gác tháp, ánh mắt sắc như đao, vẻ mặt dữ tợn chẳng khác gì Diêm La dưới địa ngục.
Triệu Tư Tư cất bước theo sau Ngụy Thường Hải, cùng tiến vào trong tháp.
Lên từng tầng, từng tầng, bỗng một mùi tanh ngòm của máu xộc đến.
Trên bậc thang, bảy tám thi thể nằm vắt ngang, xiêu vẹo hỗn loạn — nhìn qua y phục đã biết chẳng phải người Tây Sở.
Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống từng vũng máu loang lổ, mùi máu tanh nồng nặc khiến Triệu Tư Tư bụng quặn thắt, suýt nôn.
Nơi này rõ ràng vừa trải qua một trận tàn sát.
Một cuộc tàn sát không hề có chút nhân tính.
Ngụy Thường Hải lại nói rất thản nhiên:
“Phu nhân đi theo Hoàng thượng, sớm muộn gì cũng nên quen — chỉ là máu thôi mà.”
Phải từng trải thế nào, ông ta mới có thể nói ra lời ấy với vẻ bình thản như vậy? Đang bước đi, Triệu Tư Tư bỗng vấp phải vật gì, nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941120/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.