Không hiểu vì sao, Triệu Tư Tư bỗng khựng bước, quay lại dặn:
“Đưa nàng ta về Đồng Tước Đài.”
Bạch Thiền cúi người lĩnh mệnh:
“Dạ, phu nhân.”
Giữa mùa hạ, không khí trong Đồng Tước Đài lại dịu mát lạ thường, hương gỗ trầm len lỏi quanh rèm.
Triệu Tư Tư cảm thấy đói, vừa ngồi xuống đã ăn ngấu nghiến, miệng đầy ắp thức ăn.
protected text
Lúc ấy, Bạch Thiền đang ở bên cạnh xử lý vết thương cho Hoắc Nghênh Hạ.
“Phu nhân dáng người vốn cao thanh thon gọn, mà Hoàng thượng…”
Bạch Thiền ngập ngừng, chỉ dám mỉm cười, “chắc tiểu điện hạ trong bụng phu nhân sẽ chẳng mập đâu. Tiểu điện hạ mà giống Hoàng thượng, ắt khiến vô số tiểu thư nhà quý tộc phải rung động tim gan.”
Nàng còn cười nhẹ:
“Sau này lớn lên, chẳng biết sẽ hại bao nhiêu trái tim khuê nữ đây.”
Triệu Tư Tư nghe vậy lại chau mày, không buồn đáp.
Ăn xong, nàng đứng dậy đi vài vòng cho dễ tiêu, bụng tròn căng khiến nàng thở dài.
Hoắc Nghênh Hạ ngẩng lên nhìn, khẽ nói:
“Đa tạ phu nhân hôm nay ra tay giúp đỡ.”
Triệu Tư Tư thoáng nhìn nàng, bình thản đáp:
“Không có gì. Chỉ là… cảm thấy hơi giống như ta đã từng thấy ở đâu.”
Hoắc Nghênh Hạ cúi đầu trầm mặc — từng thấy sao? Chỉ là, Triệu Tư Tư, ngươi có Cố Kính Diêu, còn ta thì không.
Trên mảnh đất này, quyền lực là tất cả.
Cùng là thân nữ nhân, cùng chịu tổn thương, nhưng không có kẻ quyền thế chống lưng, thì dù có giống nhau đến mấy, kết cục vẫn khác nhau một trời một vực.
Hoắc Nghênh Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941112/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.