Những đêm gần đây, đều là Bạch Thiền ở lại, kiên nhẫn kể cho nàng nghe nhiều chuyện. Duy chỉ có chuyện liên quan đến “lão Hoàng đế” là Triệu Tư Tư không muốn biết đến.
Triệu Tư Tư ngậm một quả mơ muối trong miệng, vị chua xộc thẳng lên khiến nàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, ăn hết quả này lại muốn ăn thêm quả khác.
Bạch Thiền quỳ dưới chân nàng, nhẹ nhàng đấm bóp cổ chân cho nàng, lại hỏi:
“Phu nhân còn muốn biết điều gì chăng? Nô tỳ có cần kể cho phu nhân nghe chuyện về Hoàng Thượng không?”
“Nói thật, Hoàng Thượng đối đãi với phu nhân cũng không tệ, chỉ là cái xiềng xích này…”
Triệu Tư Tư cúi đầu, má phồng lên vì ngậm mơ, khẽ cười:
“Thôi được rồi, ngươi nói cả đêm rồi, nghỉ ngơi đi.”
Cái gọi là Hoàng Thượng, mấy ngày nay nàng đều chưa từng thấy qua. Người giam nàng trong cung này, nàng chẳng muốn hiểu thêm chút nào.
Nhưng… sao nàng lại chẳng nhớ được gì hết? Mỗi ngày đều phải uống thuốc, hẳn là nàng đã từng mắc trọng bệnh, chỉ có thể là thế thôi.
Ngắm nhìn khắp điện đầy châu ngọc lộng lẫy, nàng lại cảm thấy có thứ gì đó lờ mờ trong đầu — như thể là chuyện chẳng lành, vô cùng chẳng lành.
Song, lại chẳng thể nhớ ra nổi.
Bỗng, một luồng chưởng phong rít lên, thân ảnh người đến từ địa cung xông ra. Bạch Thiền lập tức cảm thấy nguy hiểm, xoay người, nhanh chóng giao đấu với kẻ lạ.
Triệu Tư Tư vẫn ngồi trên mỹ nhân tháp, nhìn hai người động thủ. Đó là một nam tử dung mạo tuấn mỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941103/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.