Cố Kính Diêu liếc sang người bên cạnh — nàng đang ăn thứ quả chua đến mức khiến người ta ê cả răng. Chỉ nhìn thôi, răng hắn cũng muốn rụng.
Nữ nhân này, sao cứ thích ăn mấy thứ kỳ quái thế không biết.
Trong lòng bàn tay hắn, chiếc trâm ô thanh tam thiên vẫn chưa được trả. Do dự hồi lâu, hắn mới đưa lại cho nàng.
Triệu Tư Tư cài trâm lên tóc, rồi cứ thế ngồi xuống, nhón từng quả chua cho vào miệng, cắn “rộp” một tiếng, vị chua tê người lan ra, khiến đuôi mày nàng khẽ cong, nụ cười cũng rực sáng như hoa.
Cố Kính Diêu âm thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ thứ này là tiên đan gì sao? Ăn mà vui đến thế à?”
Khi tầm mắt hắn vừa lơ đãng đảo sang, đã thấy nàng đưa một quả tới sát miệng hắn, giọng mềm nhẹ:
“Hoàng thượng nếm thử không?”
Cố Kính Diêu khẽ mím môi, né tránh, thái độ hệt như đối với chất độc chí mạng. Triệu Tư Tư biết hắn ghét, lại càng cố trêu, giơ quả chua sát hơn, hận không thể ép hắn ăn bằng được.
Cố Kính Diêu không nói gì, cầm tấu chương lên che giữa hai người, ngăn quả chua kia lại.
Triệu Tư Tư chớp mắt, không chịu thua:
“Nếm một miếng thôi mà.”
Hắn lùi, nàng tiến.
Cái nữ nhân này—
Cố Kính Diêu đột nhiên đặt tấu chương xuống bàn, một tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo thẳng lại trước mặt, bóng dáng cao lớn cúi xuống, giọng trầm thấp mang mệnh lệnh:
“Triệu Tư Tư, đừng có làm càn.”
Triệu Tư Tư rụt tay lại, nhỏ giọng đáp:
“Vâng…”
Một tiếng “vâng” nhẹ bẫng kia, lại khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941076/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.