“Ngoan…”
Chẳng hiểu vì sao, chỉ một tiếng “ngoan” ấy lại khiến lòng nàng thấy yên ổn. Triệu Tư Tư ngoan ngoãn rúc trong lòng Cố Kính Diêu, hắn cẩn thận từng chút, đút cho nàng vài muỗng cháo loãng. Giọng nói dỗ dành của hắn mềm mại, nhưng ẩn chứa khí thế không cho nàng kháng cự — nàng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vài miếng, rồi thực sự chẳng nuốt nổi nữa.
Dạ dày quặn lên, chẳng bao lâu sau, Triệu Tư Tư đã quỳ bên mỹ nhân tháp, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, nôn khan đến mức mật đắng cũng suýt trào ra.
Cố Kính Diêu nhíu chặt mày, ánh mắt bừng sát khí, giận dữ đá mạnh một cước về phía thái y, ngay cả ngự trù bưng đồ ăn cũng không thoát khỏi cơn thịnh nộ ấy.
“Một lũ lang băm vô dụng! Kéo ra ngoài — chém hết cho trẫm!”
Đám thái y quỳ rạp trên đất, sợ hãi đến mức không dám lau mồ hôi, toàn thân run như cầy sấy. Thực ra, mạch tượng của Nhị tiểu thư Triệu gia hoàn toàn bình ổn, không có chút dị thường nào — chỉ là, trong cơ thể nàng có cổ trùng, chuyện ấy bọn họ hoàn toàn không dò ra được.
Ngay khi Cố Kính Diêu đã quyết tâm hạ lệnh chém đầu cả hàng thái y, trong đầu thậm chí đã nghĩ sẵn sẽ chém ở đâu, thì Triệu Tư Tư vươn tay yếu ớt kéo hắn lại:
“Cố Kính Diêu… đừng giận nữa…”
Tiếng nàng nhỏ nhẹ, yếu ớt như sợi tơ, mang theo nghẹn ngào — ba chữ ấy dường như rút sạch hơi sức cuối cùng của nàng. Vậy mà chúng lại khiến bao sát khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4941069/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.