“Có việc.”
Triệu Tư Tư gỡ tay Cố Kính Diêu ra, động tác có phần khó nhọc. Nhưng nàng chẳng còn thời gian nghĩ đến vết thương trên người, trần chân bước xuống giường, kéo theo cả chăn gấm suýt rơi xuống thảm.
Nàng quên cả mang giày, đôi tay mềm yếu đẩy cửa, gió lạnh ùa vào làm vai nàng run lên. Mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung, ngoài sân là cảnh tượng bận rộn: hơn ba mươi Thái y ra vào, binh lính canh giữ nghiêm ngặt.
“…”
“Cho ta mượn Thái y của ngươi một lát.”
Nàng nói câu ấy với Cố Kính Diêu, song không nhận được hồi đáp. Khi thần trí còn chưa kịp định thần, đã thấy hắn cúi người xuống, một tay cầm đôi hài vân thêu mây, lặng lẽ quỳ trước mặt nàng, nhẹ nhàng mang vào cho nàng từng chiếc một.
Ngón chân nàng khẽ co lại, liền bị bàn tay ấm áp của hắn giữ lại, lồng vào giày.
Khi mang xong, Triệu Tư Tư nhìn quanh sân, gương mặt trắng nhợt thoáng ửng đỏ vì xấu hổ — bao nhiêu người nhìn, còn hắn thì… ung dung như chẳng có gì.
Nàng bước nhanh qua mặt hắn:
“Đây là nơi nào?”
Cố Kính Diêu nhận lấy áo choàng từ tay thị vệ, phủ lên vai nàng từ phía sau:
“Vừa mới khỏe lại đã vội tỏ oai phong.”
Triệu Tư Tư ngoảnh đầu, khẽ cười:
“Liễu Vô Song đâu?”
Mày hắn nhíu lại, giọng lạnh:
“Trẫm làm sao biết được.”
Nàng sầm mặt, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Triệu Tư Tư mới phát hiện căn phủ này chính là nhà bên cạnh nơi nàng từng mua. Vừa đi vài bước đã đến, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915342/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.