Triệu Tư Tư vùng khỏi sự kiềm chế của Tiêu Kỳ Phi:
“Như vậy không hợp lễ, đi đâu ta sẽ tự mình đi.”
Tiêu Kỳ Phi khẽ bật cười. Bao năm tương giao, chỉ có tình cảm thuở thiếu niên là quý giá và thuần khiết nhất. Từ khi nàng gả cho người khác, đây chẳng phải lần đầu nàng khước từ hắn. Hắn khó khăn lắm mới đợi đến khi nàng dứt khoát rời khỏi người kia, hắn vốn có thể khâu lại những vết thương trên thân nàng, hắn có thể, nhưng nàng lại chẳng cho cơ hội.
Không khí đượm khói đèn, ánh lửa hắt lên từng chiếc thiên đăng Khổng Minh nối đuôi nhau bay lên trời, phản chiếu trong mắt hai người. Nhưng trong đôi mắt Tiêu Kỳ Phi, vẫn chỉ có mình nàng.
Hắn yêu sắc đỏ thẫm như hoa thạch lựu giữa đống tro tàn của nàng, yêu dáng vẻ đơn độc mà vẫn kiên cường đối kháng, yêu sự mềm yếu đến tột cùng trong xương cốt nàng nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ.
Nàng lùi một bước, Tiêu Kỳ Phi liền tiến một bước. Ngón tay hắn len vào mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ kéo nàng về trước mắt mình:
“Nàng vẫn cứ kháng cự như thế sao? Là vì chưa buông được Cố Kính Diêu, hay là không muốn tiếp nhận Cô?”
Triệu Tư Tư không hề nổi giận, chỉ bình thản nhìn hắn:
“Hy vọng Thái tử điện hạ có thể hiểu, xét ra ta là nữ nhân đã hòa ly, từng có nam nhân, cũng từng có người trong lòng. Ta không mong Thái tử điện hạ lại có hành động dư thừa với ta.”
Bàn tay rảnh của Tiêu Kỳ Phi từ tốn giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915335/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.