Bên tai vẫn vang lên tiếng hét thảm của Hoắc Quân Oản:
protected text
Triệu Tư Tư thất thần, giọng khàn khàn hỏi:
“Là loại cổ gì?”
Hoắc Quân Oản lấy tay bịt vết thương rớm máu ở cổ tay, nhịn đau đáp:
“Ta không nói! Chỉ cần ngươi chạm tới nó, cổ sẽ phát tác trong người, khiến ngươi sống không bằng chết, chết không được yên! Không thuốc nào cứu được! Dù hắn có xuống địa phủ cầm sinh tử bạ cũng không thể cứu ngươi!”
“Ngươi chẳng nhận ra mấy ngày nay bản thân bất thường sao? Có phải thường bị mê man, nội lực rối loạn, tâm trí ngưng trệ?”
Sao lại không nhận ra? — Quá rõ là khác thường.
Chỉ là Triệu Tư Tư chưa từng nghĩ sâu đến thế.
Nàng chưa từng điều tra được tin gì về việc Cố Uyên biết cổ thuật.
Bàn tay Triệu Tư Tư siết chặt, ấn mạnh lên cổ đối phương, giọng lạnh như băng:
“Ta có chết cũng không đến lượt ngươi bận tâm.”
Hoắc Quân Oản nghẹt thở, sắc mặt trắng bệch rồi dần chuyển tím:
“Ngươi—— khụ, khụ!…”
“Cố… hắn không cho ngươi chết… mau… buông tay…”
Giọng nàng ta dần yếu đi, mang chút cầu xin.
Triệu Tư Tư cười lạnh:
“Chuyện của ta, chẳng liên quan đến hắn.”
“Không…!”
Tiếng thét bị nghẹn giữa không trung, con dao găm trong tay Triệu Tư Tư đâm thẳng vào ngực nàng ta.
Nhát dao này — để trả lại cho việc nàng ta sửa chiếu chỉ, xóa ba chữ “Triệu Tư Tư”.
Nhát dao này — để buộc Hoắc Quân Oản vĩnh viễn im miệng, vì chuyện nàng trúng cổ tuyệt đối không thể để Cố Kính Diêu biết được.
Gió thổi qua, lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915328/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.