Búng tay một tiếng, từ trong bóng tối bỗng tràn ra một nhóm ám vệ của phủ Nhiếp Chính Vương, từng bóng người đen kịt từ trên cao đáp xuống.
“Vương phi, xin người hãy về trước, phần còn lại giao cho thuộc hạ.”
Triệu Tư Tư vỗ tay một cái, mượn lực khinh công đáp xuống mái hiên:
protected text
Nàng vốn tưởng là Tư vệ Đại Hạ đến Tây Sở, ai ngờ không phải — mà là Tiêu Kỳ Phi chẳng biết nổi cơn điên gì, muốn chèn ép Nhiếp Chính Vương trên con đường đăng cơ.
Thuế má khắp nơi ở Tây Sở đều phải vận chuyển bằng thuyền tới Lăng thành rồi mới trình lên triều đình, sổ sách ở Lăng thành mà thất lạc thì chẳng biết thất thoát bao nhiêu ngân lượng.
Nhưng mấy việc này… chắc chẳng làm khó được Nhiếp Chính Vương.
Không biết có phải bị Cố Kính Diêu ảnh hưởng hay không, mà giờ đây Triệu Tư Tư cũng chẳng còn thích tự mình ra tay nữa, toàn chọn cách giải quyết đơn giản mà thô bạo.
Khi trở về phủ, may thay Nhiếp Chính Vương vẫn chưa hồi phủ. Triệu Tư Tư tắm rửa sạch sẽ, đốt hương, rồi chui vào chăn trên giường La Hán.
Không mang theo nha hoàn, nhiều việc chỉ có thể tự mình làm.
…
Khi Cố Kính Diêu trở về, đã thấy mỹ nhân ngủ say, hàng mi rậm khẽ phủ xuống gương mặt tinh xảo, nàng ngủ rất yên, đến cả tiếng thở cũng nhẹ như tơ.
Hắn cúi người xuống, không nhịn được mà thử thăm hơi thở nơi chóp mũi nàng.
Vẫn còn sống.
Khóe môi hắn cong lên, ngón tay khẽ gãi lên sống mũi thanh tú của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915310/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.