Đêm qua, Trần An là người cầm cương xe đi theo sau. Hắn chỉ nghe thấy một câu —
Vương phi nói: “Không bồi ngươi nữa đâu, ta tự biết rõ mình nặng nhẹ bao nhiêu.”
“Ngài… ngài vì sao không chịu đi cùng điện hạ?” – tiếng Trần An cất lên.
Triệu Tư Tư chẳng buồn đáp, chỉ nhận lấy cành diên vĩ bị cắt gãy “cách” một tiếng, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Nhưng Trần An lại là kẻ lo chuyện không phải của mình.
“Vương phi không chỉ có vài cân vài lạng đâu ạ. Trong toàn bộ Nhiếp Chính Vương phủ, ngài mới là người quan trọng nhất, thậm chí còn hơn cả điện hạ. Toàn phủ đều đứng về phía Vương phi, ai ai cũng thật lòng với ngài.”
Tay Triệu Tư Tư khựng lại. Nàng tự nhiên hiểu, trong Nhiếp Chính Vương phủ, mọi người đều thật tâm đối đãi với nàng.
“Làm người, đừng nên quá coi trọng bản thân.”
Giọng nàng nhàn nhạt, không chút sóng.
Trần An: “……”
Triệu Tư Tư cười, liếc hắn, giọng mang chút trêu chọc:
“Ồ, vậy vì sao tối qua chẳng ai đưa ta canh giải rượu?”
Trần An biết, mà chẳng dám đáp.
Vương phi say rượu không phải tốt sao? Ít nhất khi say còn không chọc điện hạ nổi giận.
Hắn chỉ cười khẽ:
“Nói thật với Vương phi, điện hạ ở Nội các ấy, có mấy mỹ nhân cứ thích chạy đến trước mắt ngài ấy, phong tình vạn chủng đến mức… nô tài ta còn động lòng nữa là.”
Triệu Tư Tư ném kéo vào khay, lau tay:
“Ừ, hắn ấy à, thích khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, tính nết lãng đãng là thế.”
Trần An muốn thử dò:
“Điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907634/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.