“Cơ hội cho nàng quá nhiều, bản vương sẽ thấy chán đấy.”
Không gian tịch mịch, giọng hắn khàn khàn, lạnh lẽo đến cực điểm.
Thật nực cười, nhưng nàng đâu phải không biết rõ Cố Kính Diêu là người thế nào, càng biết rõ hắn là người như thế, lại đối đãi như thế, Cố Kính Diêu càng chán ghét nàng hơn… chính vì vậy nàng mới dám.
Triệu Tư Tư cụp mắt xuống, trầm mặc thật lâu mới khẽ cất lời:
“Chán rồi thì có thể đi tìm người tốt hơn, cứ dây dưa mãi thế này, chẳng lẽ ngươi không mệt sao.”
Hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị:
“Bản vương chán phải giải thích, chán phải giảng đạo lý, chán phải dỗ dành nàng năm lần bảy lượt. Một khi bản vương đã chán, thì sẽ không ngồi đây mà nói chuyện tử tế như bây giờ đâu. Khi ấy nàng phải rõ kết cục của mình là gì.”
Chưa đợi nàng phản ứng, Cố Kính Diêu lạnh lùng ném ra hai chữ như một gáo nước lạnh tạt thẳng lên người nàng:
“Hiểu chưa.”
Hiểu chưa.
Hai chữ ấy trong thoáng chốc làm đông cứng hết thảy sự cứng cỏi trong lòng Triệu Tư Tư.
Từ việc tự chuốc khổ để thỏa mãn, đến phản kháng, rồi né tránh, phẫn nộ, bất lực, cuối cùng chỉ còn lại là thỏa hiệp…
Ý tứ của hắn rất rõ — chuyện không thể dùng lời giải quyết, thì dùng cách khác; còn nếu không, thì cứ mặc kệ chẳng cần giải quyết nữa.
Nhiếp Chính Vương xưa nay làm việc luôn đơn giản thô bạo, việc hắn có thể ngồi đây nói nhiều lời đã xem như là nhượng bộ cực hạn rồi.
Triệu Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907623/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.