Triệu Tư Tư chỉ nói ba chữ: “Không quan trọng.”
Phương gia nhìn thấy sự dứt khoát vô tình nơi ánh mắt nàng, vẫn tiếp tục gặm hạt hướng dương. Với nàng mà nói, Cố Kính Diêu thật sự đã chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn ta cũng chẳng buồn nói thêm gì, chỉ muốn ngày ngày uống rượu ăn thịt, mà vẫn phải ngày ngày lo sợ bản thân bị cơn thịnh nộ của Nhiếp Chính Vương liên lụy — thôi thì, chuyện yêu hận của bọn quyền quý, hắn ta quản làm gì.
Nghe xong buổi kể chuyện, Triệu Tư Tư trở về Nhiếp Chính Vương phủ. Vị Nhiếp Chính Vương kia vẫn chưa quay lại.
Triệu Tư Tư tắm rửa, ăn uống no đủ rồi lên giường nghỉ.
Liên tiếp mấy ngày, nàng đều sống như thế — những ngày tưởng như yên bình, gió êm sóng lặng, nhưng lại tĩnh mịch đến đáng sợ.
…
Mấy ngày sau, Trần An hầu hạ Nhiếp Chính Vương tại Nội các xử lý chính vụ, đến mức chẳng còn phân rõ đã qua bao nhiêu ngày.
Nhiếp Chính Vương khi thì nghỉ tại tư phủ, khi lại ở lại điện Nội các qua đêm.
Ban đầu Trần An cứ nghĩ, điện hạ nhiều lắm cũng chỉ giận một hai đêm, cúi đầu dỗ dành Vương phi là xong, nhưng nào ngờ — hắn thật sự không dỗ, cũng không về.
Trước kia mỗi lần Vương phi trốn đi, Nhiếp Chính Vương từng có bao dung, từng có thờ ơ, từng có giận dữ, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Không ngờ lần này, chuyện lại nghiêm trọng hơn cả việc Vương phi bỏ đi, vì Nhiếp Chính Vương hoàn toàn không có ý định hồi phủ, thậm chí chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907620/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.