Cố Kính Diêu không nói lời nào, chỉ đứng thẳng trước mặt nàng, ung dung giang rộng hai tay, trên người tỏa ra khí thế tôn quý bức người, khiến ai nhìn cũng phải cúi đầu.
Triệu Tư Tư bất ngờ ngẩng đầu, đối diện là gương mặt hắn với hàng mi rũ thấp, đường nét tuấn dật sâu thẳm. Dưới ánh đèn đêm mờ ảo, vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt ấy lại càng hiện rõ, vừa xa cách vừa bạc tình.
Thiên hạ đều nói Nhiếp Chính Vương Tây Sở là kẻ tôn quý nhất trong nhân gian.
Người nam nhân có đôi mắt phượng dài này, quả thực là người đứng trên muôn người — muốn gì được nấy, chẳng cần e dè, chẳng cần hỏi lý do.
Nàng giả vờ không biết, cố lờ đi, lại càng khiến Cố Kính Diêu không vui.
Bàn tay hắn vươn ra, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng — “Cởi y phục.”
Giọng hắn khàn khàn, thấp trầm, mang theo chút kìm nén và khát vọng, ánh mắt tối sâu như vực, nhìn chằm chằm vào nàng.
“…” Nàng hiểu ý hắn, nhưng không muốn làm.
Một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy cánh tay nàng, ép nàng từ trên ghế đứng bật dậy, cả người ngã thẳng vào lồng ngực hắn.
Hương trầm đàn mộc trên người hắn quyện cùng hơi mưa còn vương, mùi thơm thanh lạnh mà sâu kín, phảng phất cảm giác cấm dục cao quý, khiến người ta vừa muốn trốn lại vừa muốn đắm say.
Đây mới là Nhiếp Chính Vương trong mắt thiên hạ — lạnh lùng, cao quý, quyền uy.
Nhưng trước mặt Triệu Tư Tư, hắn lại là kẻ phóng túng, tùy hứng, thậm chí… vô cùng ngang ngược.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907615/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.