Xuân đến, hơi ấm lan khắp.
Trong nội các điện, Nhiếp Chính Vương ưa tĩnh lặng. Đám cung nhân đốt trầm hương, tuân theo lễ nghi mà hành, một khắc đồng hồ trôi qua, ai nấy đều lặng lẽ lui ra, không dám phát ra tiếng động.
Trước đó, Cố Kính Diêu vốn về Kinh sau Triệu Tư Tư, vậy mà chẳng hiểu sao, hắn lại đến trước nàng trọn một ngày.
Hắn cúi đầu viết tấu chương, ngón tay cầm bút thon dài, khớp xương rõ ràng, nét chữ hắn mạnh mẽ nghiêm cẩn — từng hàng chữ đều toát ra khí thế uy quyền.
Hạ đại nhân đứng hầu bên cạnh, sắp xếp tấu chương cho gọn. Ở bên Nhiếp Chính Vương, dù chỉ thở cũng phải dè dặt.
“Bẩm điện hạ… Vương phi đã hồi phủ. Trễ… trễ hai ngày. Chủ yếu là vì Vương phi lưu lại Phượng Xuyên sơn để ngắm hoa.”
Cố Kính Diêu không nói gì.
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Hạ đại nhân liếc nhìn trộm, lại vô tình bắt gặp trên mặt Nhiếp Chính Vương còn vệt hồng chưa tan, hoảng hốt cúi đầu:
“Điện… điện hạ, có cần truyền ngự y đến xử… xử lý vết thương không ạ?”
Cố Kính Diêu ngẩng mắt nhìn hắn, ánh nhìn lạnh lẽo:
“Rõ ràng lắm sao?”
Hạ đại nhân vội gật đầu, giọng run run:
“Dấu không lớn, nhưng vẫn còn đỏ… chắc là do… muỗi…”
Chữ “đốt” còn chưa kịp nói ra, một tấu chương bay thẳng vào ngực Hạ đại nhân, nặng nề như búa nện.
Hắn đứng đơ tại chỗ, tay run lên bần bật, như thể đang ôm một quả lôi nổ chậm, chẳng biết lúc nào sẽ phát nổ.
Giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907604/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.