Năm Thần, mồng ba tháng Giêng.
protected text
Mồng bốn tháng Giêng, tuyết ngừng.
Sau một đêm dọn dẹp, dấu vết tanh máu trong thành đã bị xóa sạch, chẳng còn lại chút manh mối của cuộc tàn sát đẫm lệ đêm trước.
Những ngày qua, Cố Kính Diêu đều nghỉ lại ở điện Nội các bên trái cổng cung.
Tiểu Bạch co ro nằm cuộn trong góc bàn trà, thỉnh thoảng lại len lén ngẩng mắt mèo nhìn trộm Nhiếp Chính Vương.
Cố Kính Diêu khẽ đẩy tập tấu chương trong tay, cúi mắt nhìn con mèo nhỏ đáng thương kia, giọng nhàn nhạt:
“Nàng ấy sao lại bỏ ngươi ở đây, hửm?”
Tiểu Bạch co chân lại, ngẩng đầu kêu “meo” một tiếng, đáng thương vô cùng.
Nhiếp Chính Vương chỉ liếc nó, vẻ mặt lạnh lùng pha lẫn chán ghét:
“Bản vương sao lại phải nuôi hai thứ phiền phức như các ngươi.”
“Không biết điều.”
Một luồng gió lạnh lùa qua, Trần An bước nhanh vào, thần sắc ngưng trọng. Hắn phất tay cho hai cung nhân hầu trà lui ra, rồi cung kính đứng bên cạnh Nhiếp Chính Vương:
“Bẩm điện hạ, Đoạn cô nương đã nhận được số bạc vàng lớn mà Vương phi để lại. Mấy vị đại nhân kia hiện đều đang yến ẩm trong phủ.
Trong thành ngoài thành, bọn thuộc hạ đã lục soát suốt mấy ngày, vẫn không ai biết được tung tích của Vương phi.”
“Ngay cả chùa Linh Sơn, Vĩnh Châu, cùng thuộc hạ của Tiêu Kỳ Phi đều đã bị tra xét triệt để, vẫn không phát hiện được manh mối nào.”
Không có sao? Cố Kính Diêu trầm mặc nghe xong, chén trà đặt bên môi đã nguội từ lâu. Ánh mắt hắn càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907596/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.