Trước cổng thành, Cấm quân liều chết chống trả Lục Tổng quản.
Trước cửa cung, người của Cửu Đốc phủ liều mạng bảo vệ Thánh thượng.
Đao quang kiếm ảnh loang loáng khắp nơi, lửa cháy ngút trời, các cửa thành đều bị đóng chặt.
Dân chúng không kịp chạy, người thì tan tác khắp nơi, kẻ thì ngã gục giữa đường, thi thể chất chồng, tiếng khóc lẫn tiếng la thảm thiết vang vọng khắp hoàng thành.
Buổi sáng, Tây Sở hoàng thành còn đang rợp cờ hoa mừng Lễ hội Hoa Thần, một khắc sau, liền hóa thành bãi chiến trường, tái diễn bi kịch tranh đoạt đế vị năm xưa.
Nhưng lần này, không chỉ là trong cung — mà là toàn bộ hoàng thành đều bị cuốn vào chiến hỏa.
Giữa con phố rộng lớn, Tiêu Kỳ Phi chặn đường Cố Kính Diêu, hai phe đại quân giương giáo đối đầu.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Phi lướt qua khóe môi Cố Kính Diêu, nơi còn vương vết cắn cùng sắc hồng nhạt của son nữ nhân — hắn liền hiểu ra, mỉm cười châm chọc:
“Nàng ấy sẽ không muốn ngươi đâu. Đợi nàng giải quyết xong chuyện Triệu gia, thì tha cho nàng đi, chẳng phải tốt sao?”
Cố Kính Diêu nhận lấy chiếc khăn lụa, lau nhẹ vết son trên đầu ngón tay, giọng lạnh nhạt:
“Tránh ra.”
Tiêu Kỳ Phi dĩ nhiên không tránh:
“Ngươi làm gì nàng, ta không quan tâm. Nhưng ngươi có từng hiểu nàng chưa? Nàng hận nhất là bị ép buộc.”
“Cố Kính Diêu, thiên hạ này đâu phải hết nữ nhân rồi, Cô thấy ngươi phong lưu đào hoa như vậy, đổi người khác đi?”
Cố Kính Diêu vung tay, ném chiếc khăn về cho Trần An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907592/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.