Khi Trần An nói câu ấy, ánh mắt hắn vẫn dừng trên người nàng, tựa hồ muốn ngầm nói cho nàng biết điều gì.
Triệu Tư Tư chỉ “ừ” một tiếng, rồi đưa tay lấy quả lê trên bậu cửa sổ.
“Này, dao đâu, ta muốn gọt vỏ. Phải là dao sạch đấy.”
Trần An vẫn nhìn nàng, giọng trở nên cứng rắn khác thường:
“Không có dao nào sạch cả, đều từng dính máu rồi.”
Câu này khiến người ta không thể phản bác. Triệu Tư Tư bật cười khẽ:
“Trần An, ta chọc giận ngươi rồi sao?”
Trần An không đáp, chỉ đi theo nàng đến chỗ rửa lê. Trời lạnh cắt da như thế, nàng còn muốn ăn lê ướp lạnh, không sợ buốt răng sao? Thật đúng là đi đâu hắn cũng phải theo. Triệu Tư Tư dừng lại, chậm rãi cắn một miếng lê:
“Ngươi làm sao vậy? Trông ta giống kẻ muốn bỏ trốn sao?”
Quả thực là không giống, nhưng chính vì hiểu nàng quá rõ, nên Trần An mới bất an. Hắn sợ nàng lại bày ra trò quỷ quái gì đó.
“Hai nước nhất định sẽ khai chiến. Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này cùng Tiêu Kỳ Phi phế bỏ danh hiệu Nhiếp Chính Vương, và sẽ không cho điện hạ một con đường sống.”
“Hạ phủ, Hoàng hậu, Hoàng thượng, Tiêu Kỳ Phi — cả Đại Hạ, còn có người nữa, Vương phi, tất cả đều đang hợp sức chống lại điện hạ, muốn đẩy ngài vào chỗ chết. Ta thật không hiểu, điện hạ rốt cuộc đã làm gì sai, mà phải một mình đối đầu với bao nhiêu người như thế. Đến nay còn chưa chết, ta cũng thấy kỳ lạ.”
Triệu Tư Tư khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907307/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.