Trong phòng chỉ còn lại nàng và Đông Nhi.
Đông Nhi khẽ cúi đầu, giọng có chút áy náy:
“Bánh tô Phố Bình An đã bị Trần hộ vệ ngăn lại rồi ạ, nói là không cho Vương phi dùng đồ bên ngoài.”
Triệu Tư Tư chẳng tỏ vẻ gì, chỉ khẽ phất tay — người của Cố Kính Diêu, nàng vốn chẳng thể tin.
Thấy vậy, Đông Nhi vội bước tới, khom người cung kính:
“Vương phi có gì muốn sai bảo?”
Triệu Tư Tư đưa tay gỡ chiếc trâm nhỏ trên tóc Đông Nhi, thu lại trong lòng bàn tay:
“Thích trâm của ngươi, đổi với ta chiếc này.”
Nói rồi, nàng cầm chiếc hộp đựng trâm vàng tinh xảo trên bàn trang điểm, đặt vào tay Đông Nhi.
Đông Nhi hoảng hốt, lập tức quỳ sụp xuống:
“Vật của Vương phi quá quý, nô tỳ… nô tỳ không dám nhận.”
Triệu Tư Tư lạnh mắt nhìn:
“Là thưởng. Không nhận, tức là chống lệnh.”
Đông Nhi run rẩy nhận lấy, giọng nhỏ như muỗi:
“Dạ… nô tỳ tuân mệnh.”
Triệu Tư Tư đặt trâm nhỏ xuống, thản nhiên cầm lấy bát ngọc, bắt đầu ăn cháo.
Đông Nhi len lén liếc nhìn nàng — rõ ràng vừa rồi còn tỏ vẻ chán ghét, sao giờ lại ăn được.
Chẳng bao lâu, Triệu Tư Tư uống cạn, nghiêng bát cho Đông Nhi xem:
“Giờ có thể ra ngoài chứ?”
protected text
“Nô tỳ xin cáo lui.”
Cửa khép lại, phòng im ắng.
Triệu Tư Tư khẽ đập vỡ chiếc trâm nhỏ trong tay, hai viên thuốc đen lăn ra trên lòng bàn tay.
Nàng nhìn chúng, ánh mắt kiên định — chưa từng dùng, không biết có công hiệu không, nhưng Liễu Vô Song là người sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907300/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.