Suốt cả đêm, Tiêu Kỳ Phi chỉ ngồi ngẩn người tại chỗ, đôi mắt đăm đăm, không nói một lời, cũng không để ai lại gần.
Mãi đến nửa đêm về sáng, giữa đống đồ vỡ ngổn ngang, đôi hài gấm thêu mây trắng họa hoa lê từ từ bước vào trong tầm mắt hắn.
Tiêu Kỳ Phi chậm rãi ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc, trái tim hắn như bị một thứ gì đó lướt qua, khẽ run lên — ấm áp.
“Tư Tư.”
Triệu Tư Tư bước đến gần, nửa quỳ xuống, tay cầm khăn ướt, nhẹ nhàng lau đi vệt máu khô trên trán hắn.
Khóe môi Tiêu Kỳ Phi khẽ cong, từng chút dịu dàng dồn cả trong ánh mắt nhìn nàng.
Nàng mặc đơn bạc, chiếc áo lụa mỏng phất phơ trên bờ vai gầy, tà áo chạm đất uốn lượn, đường cong tinh tế khiến người ta không nỡ rời mắt.
Nàng là Triệu Tư Tư — đẹp đến mức khiến người ta sinh ra những ý niệm chiếm hữu xấu xa nhất.
Nàng sẽ không bao giờ bỏ hắn.
Từ nhỏ, mỗi lần hắn bị thương, chỉ cần đứng trước mặt nàng, nàng sẽ vội đến nỗi khóc òa lên.
“Nếu Kỳ Phi chết rồi, ai bắt cá vàng cho ta đây?”
“Chỉ là xước một chút thôi, làm sao mà chết được. Chết rồi còn cưới nàng thế nào đây?”
Năm tháng qua đi, dẫu giữa họ đã cách một trời ân oán và thù hận, nhưng trong mắt hắn — nàng vẫn là tất cả.
“Nàng sợ lời gièm pha của triều thần, hay là… trong lòng còn không nỡ? Hay vẫn còn một chút là vì nàng không đành thấy Cô bị thương?”
“Triệu Tư Tư, sao nàng không nói gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907291/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.