Triệu Tư Tư không nhìn người bên cạnh, chuyện thuở ấu thơ vốn chẳng tính là gì, ít nhất cũng có người từng cho nàng một bài học sâu sắc.
Khi còn nhỏ, Tiêu Kỳ Phi cũng đã cao hơn nàng một cái đầu, giống hệt như bây giờ.
Biên cương gió cát mịt mù, thuở nhỏ Triệu Tư Tư luôn thích mặc váy lựu đỏ, búi tóc do A nương chải, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, trắng nõn như ngọc. Đôi mắt nai tơ khi ấy lúc nào cũng như sắp khóc, mềm mại đến khiến người thương xót.
Trên lầu thành, hai đôi chân nhỏ gõ nhịp lên những phiến gạch xanh.
“Tư Tư, đợi muội đến tuổi cập kê, Kỳ Phi ca ca sẽ đến nhà muội cầu thân, cưới muội làm vợ, được không?”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo:
“Nhà ta ở Kinh thành Tây Sở, xa lắm đấy.”
Tiêu Kỳ Phi mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh dương:
“A phụ ta có rất nhiều ngựa, cũng có rất nhiều bạc, vàng bạc châu báu đếm không xuể. Ta sẽ mang hết đến cưới muội, được không?”
Khi ấy, Tiêu Kỳ Phi nói là vì cả Đại Hạ, mang theo cả Đại Hạ để cưới nàng làm vợ — là vợ, chứ không phải Thái tử phi.
Là vợ.
Từ khi sinh ra, hắn đã là Thái tử, vì muốn rèn luyện, phụ hoàng đã sớm đưa hắn ra biên cương, ngày ngày đối mặt với khói lửa chiến trường.
Và ở đó, hắn gặp được Triệu Tư Tư, tiểu thư của Chiến thần Tây Sở.
Khi ấy, hắn mới biết — giữa biển lửa loạn lạc ấy, cô bé mặc váy lựu đỏ lại rực rỡ đến chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907289/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.