Không nghi ngờ gì nữa — là hắn.
Ngẩng đầu, dung mạo ấy — quen thuộc đến đau lòng.
Ngũ quan sắc nét, đuôi mắt phượng có một nốt lệ chí mờ ảo, gió cuốn hoa rơi, tuyết phủ lên đôi mày, khiến vẻ ôn hòa càng thêm lạnh lẽo.
Thái tử Đại Hạ, Tiêu Kỳ Phi.
Tiêu Kỳ Phi khẽ nghiêng người, đưa tay đón lấy bàn tay nàng, chỉ vừa chạm, nàng đã lập tức giấu ra sau lưng.
Tựa như câu trả lời đã sớm định sẵn, nhưng ai là kẻ đặt ra đáp án ấy? Ai quy định rằng không thể thay đổi? Bởi cho dù người đứng trước mặt có là Cố Kính Diêu, nàng cũng không để bản thân bị nắm giữ.
Tiêu Kỳ Phi không chút do dự, kiên định kéo tay nàng lại, song lại bị nàng dứt khoát hất ra.
Tuyết bay lả tả, vướng nhẹ lên lọn tóc đen mềm.
Hắn chậm rãi giơ tay gạt đi — động tác quen thuộc, tự nhiên như hơi thở.
Ngày trước, tóc nàng từng là thứ hắn có thể vờn quanh lòng bàn tay, từng có thể…
Nhưng nay, người trước mặt đã chẳng còn là Triệu Nhị tiểu thư được muôn phần sủng ái năm nào.
Nàng từng là nữ tử được cả thiên hạ yêu thương, còn giờ — chỉ còn một mình, chống đỡ, gắng gượng, kiêu ngạo sống sót.
Khi Triệu gia quân gặp nạn, hắn đã từ Đại Hạ tìm đến Tây Sở, nhưng nàng không xuất hiện.
Cũng chẳng từng tìm đến hắn.
Hắn không dám nghĩ, ba năm qua, một mình nàng đã sống thế nào.
Phía sau, ánh chiều tà tan dần trên mái ngói, không gian yên tĩnh đến nghẹt thở.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907286/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.