Sáng sớm nơi ngoại ô, bánh xe ngựa lăn gấp gáp trên con đường đất, để lại ba vệt sâu hằn rõ.
Bỗng tiếng vó ngựa hí dài, chiếc xe khựng mạnh, Hoắc Quốc công cả người đổ nhào về phía trước, bật mở đôi mắt. Trong hơi thở toàn là mùi máu tanh nồng nặc, ông ta vội vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Một bóng người trong hắc bào đứng thẳng lưng quay lưng lại, dưới chân là mấy thi thể nằm vắt ngang đất.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ gia đinh của Hoắc phủ đã chết sạch!
Sắc mặt Hoắc Quốc công đại biến, hai tay bấu chặt vào vách xe, dõi chằm chằm người áo đen đang ung dung lau tay.
Tuy đầu cúi thấp, song từ dáng người vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử võ nghệ cao cường!
“Ngươi là ai? Bổn Quốc công là mệnh quan triều đình, vì sao lại hành thích ta?”
Triệu Tư Tư khẽ mỉm cười, tùy tiện ném chiếc khăn tay đi, hai ngón kẹp lấy phong mật hàm cũ rách, giơ lên trước mặt Hoắc Quốc công — con dấu và nét chữ đều vô cùng quen thuộc.
Hoắc Quốc công đồng tử co rút, ánh mắt dán chặt vào hàng chữ trên đó:
“Ngươi sao lại có được mật hàm này? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Chiếc mũ trùm che nửa khuôn mặt — làn da trắng đến cực điểm, toàn thân một màu đen tuyền. Hoắc Quốc công thoáng chốc bị dọa sững: quá trắng… trắng như xác chết.
“Có điều kiện gì, cô nương cứ việc nói.”
Cô nương? Triệu Tư Tư ung dung bước lên xe, ngồi đối diện Hoắc Quốc công, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907279/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.