Gió thổi dữ dội.
Cung nhân che ô đi phía sau bọn họ, tuyết rơi lất phất, từng bước giẫm lên nền tuyết phát ra tiếng “rắc rắc” lạnh lẽo.
Triệu Tư Tư ngẩng mắt, người trước mặt vẫn như cũ, mái tóc đen được vấn bằng kim liên quan, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng, vậy mà giữa tăm tối lại phảng phất tia mị sắc.
Đối diện khuôn mặt tuấn mỹ ấy, trong lòng Triệu Tư Tư vẫn thấy khó chịu vô cùng.
“Người làm hại Tư Tư chính là nàng ta. Người bản vương đã cho bắt về đây rồi, Tư Tư không nghĩ xem muốn xử trí thế nào sao?”
Người mà Cố Kính Diêu nói đến – chính là Hoắc Quân Oản.
Sắc mặt Triệu Tư Tư biến đổi: “Ngươi nói gì? Đám thích khách đó là do Hoắc Quân Oản sai khiến?”
Cố Kính Diêu nhìn về con đường phía trước: “Ngươi ngốc thế sao? Chẳng lẽ một Hoàng hậu đường đường còn phải hạ mình đích thân tới thăm ngươi – một Nhiếp Chính Vương phi ư?”
Triệu Tư Tư nhất thời không hiểu rõ, chẳng hạn như vì sao Hoàng hậu lại muốn hại nàng, lại chẳng hiểu nổi hành động hiện tại của Cố Kính Diêu.
“Ý của Nhiếp Chính Vương là… cố tình mời Hoàng hậu đến để xin lỗi ta sao?”
Cố Kính Diêu khàn giọng nói: “Cần gì phải mời, kẻ không ngu ngốc tự khắc sẽ đến.”
Chẳng trách khi Hoàng hậu nghe nàng ho khẽ đã vội vàng rời đi, lời xin lỗi chưa kịp nói, chỉ để lại một đống đồ bổ.
Nghĩ đến đây, Triệu Tư Tư nắm chặt lấy vạt áo gấm trước mắt, kéo mạnh một cái: “Cố Kính Diêu, thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907273/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.