Khi Triệu Tư Tư trở về Triệu phủ, cánh cổng son nặng nề tựa như muốn nuốt chửng bóng người nhỏ bé.
Nàng ôm chặt chiếc hộp gấm, động tác có chút vụng về.
May mà Liễu Vô Song ra đón:
“Ngươi đi đâu vậy, sao thở hổn hển thế kia?”
Triệu Tư Tư xoay cổ tay, khẽ đáp:
“Gặp hai con quỷ, chẳng lẽ không chạy?”
“…”
Liễu Vô Song ôm lấy hộp gấm, cùng nàng bước vào phòng khuê:
“Mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày nữa có thể khởi hành.”
Triệu Tư Tư đóng chặt cửa, bước đến sau bình phong, cởi bỏ áo ngoài.
Ánh mắt lướt về phía lò than — ngón tay ngọc khẽ cử động, áo ngoài bị ném vào trong, ngọn lửa bùng lên, cháy sạch không còn sót vải.
protected text
“Vì sao lại đốt? Không thích sao?”
Triệu Tư Tư chỉ khẽ cười:
“Bẩn.”
Lâm Dĩ Quân là người của Tể tướng phủ.
Là người của Tể tướng.
Phủ ấy, tốt lắm.
Hôm đó, cửa thành đã thôi nghiêm tra, Triệu Tư Tư muốn rời Kinh thành, có việc cần đi Giang Nam.
Nàng đi một mình, chẳng mang theo gì, cũng không để Liễu Vô Song đi cùng.
Vô Song đã có gia thất, không thể cứ mãi theo nàng bôn ba.
Trên chiếc thuyền hàng vượt sông, trời đổ mưa.
Triệu Tư Tư chẳng buồn tránh mưa.
Nàng nhớ đến đêm Thất Tịch năm ấy, cũng một trận mưa lớn, nàng bị kẹt giữa phố Bình An.
Chính Trần An đã đội mưa đến đón nàng về phủ.
Trong Nhiếp Chính Vương phủ, người đối xử tốt với nàng, ngoại trừ hắn, cũng chỉ có vài người đó thôi.
Nàng nhìn xa về phía sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907144/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.