Ta chậm rãi quay người, hắn đang vật lộn muốn ngồi dậy, nhưng vì chân bị nẹp gỗ bó thẳng nên ngã nhào trên giường.
Không khí đột nhiên có chút ngưng trệ.
Ta nén cười, lại gần hỏi: “Không sao chứ?”
Mặt hắn đỏ bừng, nhắm mắt lại, dáng vẻ như không còn muốn sống.
Hắn không chịu mở lời, cũng không mở mắt.
Bất đắc dĩ, ta thử hỏi: “Hay là mời đại phu kia quay lại nhé?”
Hắn đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, lập tức ngồi dậy, ta vội nói: “Không sao không sao, bộ dạng hiện tại của chàng, phụ thân chàng có đến cũng không nhận ra đâu.”
Hắn lúng túng nằm lại, thần tình u uất cực điểm.
Ta rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Chỉ thấy mặt Giang Hoài hết đỏ rồi lại đen, hết đen rồi lại đỏ.
Muốn quay người đi nhưng lại không có sức.
Lâu sau, hắn hỏi: “Cười đủ chưa?”
Thực ra hắn còn muốn hỏi, nếu đến cả phụ thân hắn cũng không nhận ra, vậy sao nàng lại nhận ra được, nhưng xét thấy mối quan hệ phu thê vốn chẳng thân thiết gì, hắn lại thôi.
Ta ngừng cười, lảng sang chuyện khác: “Vết thương ở chân phục hồi mất khoảng ba tháng, nhưng mặt thì chỉ cần ba ngày là lành, ba ngày sau, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Hắn trầm giọng hỏi: “Tại sao nàng lại cứu ta?” Chúng ta chẳng phải đã hòa ly rồi sao?
Nhưng câu sau hắn không hỏi ra lời.
Lông mi ta khẽ run, đột nhiên thấy căng thẳng vô cớ: “Ngày đó, có phải chàng đã cứu ta không?”
Hắn dời tầm mắt, phủ nhận: “Nàng đang nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-phu-quan-da-doi-khac/5212331/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.