Lâm Uyển chợt thất thanh kêu lên một tiếng, bừng tỉnh mở mắt, liền phát hiện bản thân đang nằm trong một cỗ xe tối mờ. Nàng đưa tay xoa vầng trán còn hơi đau nhức, dần dần lấy lại thần trí.
“Xin lỗi, vừa rồi khi dùng mê d.ư.ợ.c đã khiến ngươi cũng bị ảnh hưởng.” Ôn Khởi từ phía trước vén rèm ló đầu vào, dò hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Uyển khẽ lắc đầu, rồi lại hỏi:
“Lễ cưới… thế nào rồi?”
Ôn Khởi cười nhạt:
“Ngươi yên tâm, đều đã thu xếp ổn thỏa cả rồi.”
…
Hôn lễ của Ninh Vương vẫn tiếp tục cử hành, chỉ là chẳng ai biết rằng trong hoa kiệu được rước vào phủ Ninh Vương kia, tân nương đã bị đổi thành người khác.
Vinh Tương tỉnh lại thì hoa kiệu đã dừng trước cổng phủ Ninh Vương, muốn đào thoát cũng đã không kịp.
Nàng bỗng thấy chua xót buồn cười: năm xưa, người ngồi trong kiệu vốn dĩ phải là nàng, nhưng bị nàng đổi thành kẻ khác; nay sau năm năm, kiệu vốn thuộc về kẻ khác, lại một lần nữa bị đổi thành chính nàng.
— Chu Chiêu Dũ, rốt cuộc chàng muốn làm gì?
Cửa kiệu bị người đá tung, Chu Chiêu Dũ vận hỉ phục bước thẳng vào.
“Ta tưởng rằng những điều ta nói đã đủ rõ ràng…” Vinh Tương nghẹn giọng, lời còn chưa dứt thì đã thấy Chu Chiêu Dũ lộ ra nụ cười chạm tới đáy mắt. Hắn chìa tay về phía nàng, giọng khẽ run lên:
“A Tương, ta tới rước nàng rồi!”
Câu nói này, hắn đã muốn thốt ra từ năm năm trước. Đến giờ mới có thể nói ra, trong tiếng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-nang-quyet-tu-cuong-khien-han-tam-tu-khon-quan/4652329/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.