Khi Lâm Uyển tìm tới Tiêu Cảnh Hành thì chàng đang sai người chuẩn bị áp giải nàng trở về Kim Lăng. Nàng biết hắn đã quyết thì ắt không thay đổi, lòng dẫu có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới chuyện Vinh Tương dặn, nàng lại thu liễm tâm tình, bưng một bát t.h.u.ố.c tiến tới.
“Ngươi nên uống t.h.u.ố.c rồi.” Lâm Uyển đặt bát t.h.u.ố.c trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Ta tự tay sắc, cả một canh giờ đó.”
Tiêu Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn nàng. Không biết vì ánh lửa trong trướng quá mờ tối, hay vì hơi nóng từ bát t.h.u.ố.c bốc lên, mà giờ phút này, trong mắt nàng đã không còn sự lạnh nhạt xa cách thường ngày, trái lại còn mang theo chút nhu hòa, khiến lòng hắn khẽ rung động.
“Để ta xem vết thương của ngươi.” Lâm Uyển đi vòng ra sau, vén áo hắn, cẩn thận thay thuốc.
Tiêu Cảnh Hành tim đập như trống, ngồi im không dám nhúc nhích. Nàng đột ngột tỏ ra thân mật, với hắn mà nói, là niềm vui to lớn, hắn sợ chỉ sơ suất một chút liền lại mất đi.
Động tác của nàng rất chậm, rất nhẹ, chẳng những không đau, mà hắn còn ước khoảnh khắc này kéo dài thêm nữa.
Bất chợt, hắn cảm thấy sau lưng nặng trĩu, vòng eo bị hai tay nàng ôm chặt, gương mặt nàng áp lên lưng hắn, có giọt nước nóng hổi nhỏ xuống da.
Hắn cứng người lại, rồi chậm rãi quay qua ôm lấy nàng: “Đừng khóc, Uyển nhi, đừng khóc.”
Lâm Uyển vốn không định khóc, nàng tới đây chỉ để hoàn thành chuyện Vinh Tương giao phó, nhưng khi nhìn thấy vết thương chằng chịt sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-nang-quyet-tu-cuong-khien-han-tam-tu-khon-quan/4652322/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.