Ngoài cửa cung, Tiêu Cảnh Hành và Chu Chiêu Dũ đứng sóng vai.
“Nàng rời khỏi ta rồi, trái lại càng sống vui vẻ hơn. Có phải trước kia ta thật sự đối xử quá tệ với nàng không?”
Chu Chiêu Dũ không ngờ Tiêu Cảnh Hành lại hỏi như vậy. Một cuộc hôn nhân, người ngoài làm sao đ.á.n.h giá được? Tốt hay xấu, trong lòng hai người đã sớm có đáp án. Chỉ là, kiêu ngạo như A Cảnh, hôm nay cũng có lúc hoang mang như thế, đủ thấy người ấy trong lòng chàng vốn không phải hoàn toàn không có vị trí.
Hắn chỉ có thể an ủi: “Có lẽ, điều ngươi cho, không phải điều nàng mong.”
“Nhưng sao nàng chưa từng nói? Nếu nói rõ, chẳng lẽ ta không cho được?”
Nàng không thích ta tới Hồng Vũ Lâu, không thích ta tặng thơ cho Hứa Hàm, cũng không thích ta tổ chức tiệc sinh thần cho Tô Dao. Nhưng sao nàng không nói? Nàng không nói, ta làm sao biết nàng để tâm?
“A Cảnh,” Chu Chiêu Dũ khẽ thở dài, “có những lời, một khi thốt ra, sẽ không còn là ý ban đầu nữa. Huống chi, trước kia ngươi quá lạnh, quá cứng, quá dễ làm tổn thương người.”
Lòng Tiêu Cảnh Hành như bị ai bóp nghẹn, nhói nhói, nhưng trên mặt lại nở nụ cười châm biếm: “Ta xưa nay vẫn thế, nàng chẳng lẽ hôm nay mới biết?”
“A Cảnh,” Chu Chiêu Dũ lắc đầu, khuyên: “Đừng nghĩ nữa, chuyện đã qua thì cứ để nó qua.”
“Ngươi cho rằng qua được sao?” – Tiêu Cảnh Hành cất giọng nhạt, xoay người rời khỏi cửa cung.
Chu Chiêu Dũ nhìn theo bóng lưng tiêu sái mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-nang-quyet-tu-cuong-khien-han-tam-tu-khon-quan/4652298/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.