Khi rời khỏi đại điện, trong lòng Lâm Uyển vẫn còn ngổn ngang. Lúc nàng cùng Lăng Hoài Cẩn đi ra, Tiêu Cảnh Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn luôn dõi theo mình, ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao, đ.â.m nhói tận đáy tim.
“Thế nào, thấy đau lòng rồi sao?” – Lăng Hoài Cẩn khẽ hỏi.
Lâm Uyển chỉ khẽ lắc đầu, bước chân tập tễnh đi về phía trước. Thái hậu đã triệu kiến, nàng phải hoàn thành việc được giao.
Nhìn bóng lưng nàng, khóe môi Lăng Hoài Cẩn cong lên một nụ cười khó đoán.
Tới Yến Thọ cung, nàng mới hay Hoàng hậu cũng đang có mặt. Lúc vào hành lễ và ngồi xuống, nàng nhận ra hoàng hậu ngồi thẳng người, thần sắc còn căng thẳng hơn cả nàng.
Lâm Uyển liếc qua đôi bàn tay đang siết chặt khăn lụa của hoàng hậu, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra quan hệ bà bà và tức phụ này cũng chẳng hòa thuận gì. Điều ấy cũng dễ hiểu thôi, ngay cả gia đình bình thường cũng còn bất hòa, huống chi là nhà đế vương!
“Ngươi đến vừa khéo.” – Thái hậu nửa tựa trên nhuyễn tháp, ánh mắt hẹp dài lười nhác nhìn sang nàng – “Nghe nói thuở nhỏ ngươi từng theo phụ mẫu đi khắp sông núi, kiến thức chẳng ít?”
“Thái hậu nương nương quá lời.” – Lâm Uyển vội vàng đáp – “Dân phụ chỉ theo phụ mẫu đi làm chút việc nhỏ, có dịp thấy qua phong tục các nơi mà thôi.”
Thái hậu nhếch môi cười lạnh, lại hỏi:
“Cái món Bát hà cung ấy, là ngươi làm ra?”
“Khởi bẩm nương nương, đó vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-nang-quyet-tu-cuong-khien-han-tam-tu-khon-quan/4652296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.