Hoàng cung Nam Nhược.
Xe ngựa mới vừa dừng lại Giang Hoài Sở liền nhảy xuống, không đợi thái giám đặt đồ gác chân đã đi nhanh vào Nhã Chính Điện, vạt áo tung bay.
Tổng quản thái giám ở phía sau kinh hồn táng đảm đuổi theo: "Vương gia ngài chậm một chút! Đừng để ngã, cẩn thận dưới chân!"
Cung nhân dọc đường thấy người tới hoãn mang khinh cừu*, thanh nhã rực rỡ, lập tức dừng bước, cung kính thỉnh an đủ kiểu.
(*Chậm rãi nhẹ nhàng, diễn tả phong thái điềm đạm và tao nhã – Baidu)
Có tiểu cung nữ xinh đẹp đánh bạo trộm giương mắt, nhìn kỹ Đoan Vương, chinh lăng vài giây, nhanh chóng cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ.
Đoan Vương dưới một người trên vạn người, tuổi trẻ đã chiến công hiển hách, thanh danh truyền xa không nói, cả diện mạo cũng không kém, tuy không phong thần tuấn lãng bằng Thánh Thượng, nhưng một thân phong thái như ngọc lại khiến người khác không thể dời mắt.
Thoáng nhìn kỹ càng, thế mà chớp mắt dường như đã quên hết diện mạo, chỉ còn lại kinh diễm dày đặc nổi lên trong lòng, làm người ta ngẩn ngơ sinh ra ảo giác diện mạo Đoan Vương tựa Phan An.
Đúng là chuyện lạ.
Đoan Vương cùng tổng quản thái giám đi xa, mấy cái cung nữ mới ngẩng đầu.
"Còn dám nhìn!"
"Vương gia sẽ phạt ta chỉ vì cái này đâu."
"Nhưng ngươi cũng tém lại chút đi, Thánh Thượng nói, Đoan Vương chưa đội mũ, ai dám nổi lên tâm tư méo mó dạy hắn học phóng túng, đánh chết!"
"Biết rồi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-he-thong-bai-vo-hoang-de-dich-quoc-ta-mang-thai/2567829/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.