*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cười không nổi Cố Dịch Tân vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Minh Thời ở bên cạnh khi thì ngây ngô cười, khi thì đoan trang.
Cố Dịch Tân thở dài một hơi, buông quyển tạp chí căn bản còn không nhìn một chữ, giương mắt liếc hắn một cái.
Lục Minh Thời lập tức nhận được tín hiệu nhích lại gần.
"Sao lại thở dài?"
Lục Minh Thời suýt nữa hô lên ông xã, hắn phải dùng định lực rất lớn duy trì mỉm cười, ngậm cái xưng hô kinh người kia trở về.
"Thiếu tiền."
Cố Dịch Tân thành thật trả lời.
Lục Minh Thời lập tức móc ra mười tấm thẻ đen.
"Tùy tiện quẹt."
Biểu tình Cố Dịch Tân càng thêm nghiêm túc, anh nhét tấm thẻ trở lại túi nhỏ của Lục Minh Thời, vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Anh không thể lấy tiền của em."
Ánh mắt Lục Minh Thời kinh ngạc.
"Vì sao vậy."
Hắn ủy khuất hỏi.
Em thích anh như vậy, sao anh lại không cần tiền của em.
Cố Dịch Tân rõ ràng lắm.
"Tiền của em, tiền của anh, tương lai đều là tiền của bé con. Cho nên, chúng ta hiện tại ở trên một mặt trận thống nhất, mục tiêu của chúng ta là vì bé con mà kiếm tiền nhiều hơn nhiều hơn nữa."
"Vì thế, em cho anh tiền, cũng giống như đem đồ từ túi trái chuyển qua túi phải vậy." Anh lấy tấm thẻ từ túi trái Lục Minh Thời ra, nhét vào túi phải Lục Minh Thời.
"Tiền sẽ không nhiều lên, cũng không có mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750573/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.