*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả thật không phải người qua đường bình thường.
Cố Dịch Tân chăm chú nhìn lướt qua, khuôn mặt xinh đẹp mà tái nhợt, làn da non mềm tinh xảo, vừa nhìn là biết không phải NPC bình thường.
(*) NPC (Non Player-Character),đây là thuật ngữ game chỉ những nhân vật không phải người chơi mà do máy tính, phần mềm, AI,... tạo ra (kiểu người ta hay nói đấu với máy á). Còn trong bối cảnh này thì NPC mang nghĩa là nhân vật mà tác giả cuốn sách tạo ra/thiết lập ra.
Vốn định trực tiếp hỏi cậu ta là ai, nhưng không ngờ lại ngất đi mất rồi.
Cố Dịch Tân không muốn đùa giỡn mạng người, anh đành phải từ ngoài cửa sổ nhảy vào, nâng cái người ngã trên mặt đất kia dậy, bấm huyệt nhân trung.
(*)
Mà lực tay của anh, một cái bấm đến cả trâu cũng tỉnh dậy.
Cố Dịch Tân kiên nhẫn bấm huyệt nhân trung của thiếu niên đang ngất xỉu.
Nhưng thiếu niên vẫn không chịu tỉnh dậy.
Sao lại thế được?
Cố Dịch Tân không thể bấm tiếp nữa.
Nếu tiếp tục bấm, đứa nhỏ này sẽ thành sứt môi mất.
Cố Dịch Tân tìm di động chuẩn bị gọi xe cấp cứu.
Mò mò túi quần.
Điện thoại đâu rồi?
Tám phần là vừa bị rớt trên đường chạy trốn. (~80%)
Cố Dịch Tân há hốc mồm đồng thời thấy nhức nách.
Cố Dịch Tân nén cơn đau, lật người thiếu niên lại, lục từ túi quần cậu ta ra một chiếc điện thoại.
Dùng ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750562/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.