*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói đến đồng chí Lục Minh Thời đi lên lầu tìm Cố Dịch Tân.
Mà Cố Dịch Tân đang làm gì,
Anh đang bị mẹ Lục từ ái nhìn chăm chú.
Mẹ Lục đầu tiên là ân cần hỏi han một tràng, rồi lại hỏi bóng hỏi gió hỏi xem thân thể anh có gì không thoải mái hay không.
"Thân thể có thể nói là rất rất tốt ạ." Cố Dịch Tân trả lời.
Mẹ Lục vui mừng cực kỳ.
Mẹ Lục nói: "Thật ra mẹ với lão già trở về chủ yếu là để thăm con ——"
"Khụ khụ."
Lục Minh Thời đứng ở cửa bất mãn ho khan, lên án nhìn mẹ hắn.
Vì thế mẹ Lục làm bộ vừa rồi cái gì cũng chưa nói: "Con yêu à, con còn thiếu cái gì nhớ nói cho ba mẹ biết —— Minh Minh nếu không nghe lời con cũng cứ nói với chúng ta nha."
Lục Minh Thời cứng đờ đứng ở cửa.
Lục Minh Thời mặt vô biểu tình.
Lục Minh Thời nội tâm ủy khuất.
Mẹ Lục chạy nhanh tới dỗ hắn: "Minh Minh còn thiếu cái gì?"
Lục Minh Thời không nhịn được nữa, đóng sầm cửa lại: "Thiếu ngủ! Mẹ có thể nhanh về phòng của mình được không. Con mặc kệ, con muốn đi ngủ!!"
*
Mẹ Lục nhanh chóng làm mình biến mất.
Lục Minh Thời quay sang Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân: "Ngủ."
Lục Minh Thời: "......"
Thằng chả này thật sự quá chậm tiêu.
Một tý cảm giác cũng đều không có.
Cố Dịch Tân ngáp dài, đặc biệt tự giác nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750558/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.