*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh Thời mời mình ngủ cùng hắn.
Ngủ hay không ngủ, đây mới là vấn đề.
Xét đến tiết tháo của Cố Dịch Tân thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Ngủ thì ngủ thôi.
Anh sướng mà tôi cũng sướng.
*
Nhưng Lục Minh Thời nói không phải "Đêm nay".
Hắn nói chính là "Mỗi ngày".
Vậy cần phải xem xét lại kĩ đã.
Cố Dịch Tân nâng lên bàn tay hơi cứng đờ, đặt trên lưng Lục Minh Thời: "Anh luôn là như vậy không lường trước được."
Lục Minh Thời: "Cậu suy xét lại đi. Tiền không thành vấn đề."
Cố Dịch Tân ngạc nhiên hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến tiền?"
Lục Minh Thời chớp chớp mắt.
Không cần tiền sao? Cố Dịch Tân đổi tính?
Hôm qua là dùng một vạn mới mua được một giờ.
Lục Minh Thời còn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Cố Dịch Tân nghiêm mặt nói: "Lục tổng, tôi lặp lại một lần nữa. Tôi rất kén chọn, sẽ không thu tiền."
Giọng anh nghe ra được có chút không vui.
Lục Minh Thời bối rối hỏi: "Như vậy, có nghĩa là không thu tiền cũng có thể?"
Cố Dịch Tân kiên nhẫn giải thích: "Không phải ' không thu tiền cũng có thể '."
"Là ' không thu tiền xem tâm trạng '."
Lục Minh Thời dường như hơi hiểu ra.
Lục Minh Thời: "Cái kia......"
Lục Minh Thời chần chừ: "Bây giờ tâm trạng cậu thế nào?"
Cố Dịch Tân: "......"
Lục Minh Thời: "Có được không?"
Cố Dịch Tân rốt cục nhịn không được hỏi: "Lục tổng, anh gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750554/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.