Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh Thời đã lâu chưa được ngủ một giấc an ổn như vậy.
Ngủ no rồi, Lục Minh Thời mỹ mãn mở mắt, phát hiện mình bị Cố Dịch Tân ôm vào trong ngực.
Còn là ôm chặt chẽ, kín mít đến độ nước chảy cũng không lọt, 'chật như nêm cối'.
Tiếng thét của marmot nhất thời nghẹn trong cổ họng.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Lục Minh Thời cố gắng rút mình ra khỏi lồng ngực Cố Dịch Tân.........Ra rồi, hắn rút ra được một cánh tay, sau đó lại bị chặn lại một bên chân.
Giãy giụa nửa tiếng, không những không thành công mà còn đổ mồ hôi thở hổn hển.
Cố Dịch Tân cảm thấy cái cục mình ôm trong ngực thật không nghe lời, không vui đánh bành bạch vào mông hắn, uy hiếp: "Ngoan, ngủ đi."
Đột ngột bị đét mông khiến nội tâm Lục Minh Thời như hỏng mất, hắn nắm chặt ga giường, đôi mắt đỏ hoe buồn bực nhìn mặt trời đang leo cao ngoài cửa sổ.
Hắn còn phải đi họp mà......
Lục Minh Thời nhìn chằm chằm vào mặt Cố Dịch Tân.
Lục Minh Thời trầm tư.
Lục Minh Thời hít một hơi thật sâu, dồn khí vào đan điền, ghé bên tai Cố Dịch Tân rít gào: "Dậy—— đi —— làm ——"
Giây tiếp theo Cố Dịch Tân đột nhiên ngồi bật dậy. Lục Minh Thời nhất thời không hề phòng bị bị đâm cho ngã sấp xuống.
......
Một tiếng đồng hồ sau, trong văn phòng.
Nữ thư ký xinh đẹp ngờ vực nhìn lỗ mũi nhét hai viên bông gòn của Lục Minh Thời.
"Sếp, mũi anh bị sao vậy?"
Lục Minh Thời mặt không đổi sắc: "Hơi nóng trong người, chảy ít máu mũi."
Nữ thư kí xinh đẹp lo lắng: "Sếp ơi, dạo gần đây cơ thể anh có phải không được khoẻ lắm đúng không."
"Ừ?"
Thư kí dõng dạc: "Tuy rằng công việc bận rộn, nhưng vẫn cần chú ý đến thân thể. Có phải đã lâu rồi ngài chưa tới phòng tập gym không....."
Trái lại, số lần đi bệnh viện tăng gấp mười.
Lục Minh Thời hơi sửng sốt, kiểm tra lại lịch trình của mình. Quả thực, một tháng này hắn hoàn toàn chuyển thời gian đi phòng tập thành đi 'thăm' An Kiều.
Cũng không còn cách nào, chẳng lẽ hắn phải tập kéo đẩy trong khi mang nhãi con trong bụng sao.
Lục Minh Thời nhìn thấy cô thư ký xinh đẹp đang yên lặng đánh giá bụng mình, chuông cảnh báo vang lên, ngay lập tức mời cô đi ra ngoài.
Thấy cánh cửa phòng đóng lại, Lục Minh Thời vén vạt áo sơmi lên, nhíu mày nhìn bụng mình.
Không nhịn được vươn tay ra chọc chọc.
Mềm mụp.
Lục Minh Thời đau lòng tám múi cơ bụng đã ra đi.
Cùng lúc bắt đầu suy xét về một vấn đề.
Đợi khi hắn lớn bụng, không thể che được mắt người khác nữa, vậy phải làm sao?
Lục tổng nghĩ tới nghĩ lui, vô ích.
Sau đó gọi điện thoại cho An Kiều.
Sau khi trầm tư, An Kiều lập tức dâng lên 'diệu kế': "Lục tổng, hiện nay chỉ còn một cách."
Lục Minh Thời không hi vọng xa vời: "Nói."
An Kiều 'chém đinh chặt sắt': "Uống rượu!" (*) Dứt khoát
Lục Minh Thời rất muốn cúp điện thoại, hắn biết gã An Kiều này không đáng tin mà.
Lục Minh Thời giận dữ: "Bác sĩ An, cậu có chắc mình đủ tư chất hành nghề y không, ngay cả tôi cũng biết người mang thai không được phép uống rượu."
An Kiều vội nói: "Không phải là anh thật sự uống, mà chỉ cần khiến mọi người biết anh thích uống là được. Để đến khi bụng anh lớn, họ sẽ cho rằng đó là bụng bia của Lục tổng! Cũng sẽ không nghi ngờ ngài mắc bệnh lum la gì nữa, càng sẽ không nghĩ đến có thằng nhỏ đang nằm trong bụng ngài!"
Bia...... Rượu...... Bụng.
Bụng bia.
Lục Minh Thời cảm thấy sự tỉnh táo của bản thân đang rạn nứt từng chút một.
Hắn lẩm bẩm: "Cái này cũng quá......"
Tám múi cơ bụng đùng một cái biến thành bụng bia, hình tượng của hắn trong lòng mọi người, từ một tài phiệt trẻ tuổi anh tuấn biến thành ông chú trung niên béo phì.
Lục tổng hoảng hốt nuốt ngụm nước miếng, dần bình tĩnh lại.
An Kiều dường như hiểu được, an ủi: "Lục tổng, đây chỉ là tạm thời, chờ nhãi con được sinh ra, anh có thể ngay lập tức tuyên bố rằng mình đã có người thừa kế nhờ mang thai hộ."
"Sau đó, ngài sẽ vì con của mình mà thay đổi lại bảng biểu sinh hoạt, lần nữa quyết tâm cố gắng. Trong vòng một tháng kiêng thuốc lá rượu cồn, ném rớt bụng bia. Một lần nữa trở thành Kim cương Vương lão ngũ hoàn mỹ trong mắt thế nhân. Người đàn ông phong độ độc thân, tám múi cơ bụng, người tình trong mơ của bao thiếu nam thiếu nữ, là mẫu con rể lý tưởng của các bác gái, là miếng Canxi thiết yếu của các cụ ông——"
Lục Minh Thời lạnh lùng cắt ngang.
"An Kiều."
Nhiều loại tính từ khác nhau vẫn đang xoay vần trong đầu An Kiều: "Vâng? Lục tổng còn thắc mắc gì sao?"
"Cậu biết quá nhiều."
"Coi chừng tôi diệt khẩu."
An Kiều trầm mặc một lúc, xoa xoa tay cười gượng.
"Cái đó......Lục tổng chắc đang bận lắm nhỉ. A, tôi chợt nhớ ra ngày mai mình phải bay qua Mỹ tham gia hội nghị SSS cấp quốc tế, xin phép được nghỉ hai tuần ạ!"
"Anh nhớ phải luôn bình tĩnh, dùng dịch dinh dưỡng đúng giờ, ở chung hoà thuận với Cố tiểu công tử, nhớ kĩ tám tiếng mỗi ngày nha!"
"Nửa tháng sau tôi sẽ lại đến thăm! Nhớ nha!"
Tút tút tút tút tút.
Lục Minh Thời đang cầm ống nghe điện thoại, vẻ mặt dại ra.
Sao bây giờ đến cả An Kiều cũng dám cúp điện thoại hắn?
Hắn xoa mặt, nhớ lại hành vi gần đây của những người xung quanh mình.
Trước hết, Cố Dịch Tân........thì không nói làm gì.
Nói ra đều là nước mắt.
Lục Minh Thời phun "Xì" miếng bông gòn ra khỏi lỗ mũi, chuẩn xác không sai lệch bắn vào thùng rác.
An Kiều cúp điện thoại hắn.
Thư kí ám chỉ hắn lười biếng không thích tập thể dục.
Má Trần nhìn thấy hắn và Cố Dịch Tân..... Sau, chịu kích thích không nhỏ, xin nghỉ ốm suốt đêm.
Thuộc hạ A thuộc hạ B không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày 'khanh khanh ta ta' yêu đương.
Bên người hắn cũng chỉ có tài xế là người bình thường.
Lục Minh Thời thở dài.
Sinh hoạt khiến người ta hói cả đầu.
—————?—————



Giờ nghỉ trưa.
Cố Dịch Tân ngậm cây kẹo mút các công nhân 'hiếu kính', ngồi chồm hỗm trên mặt đất coi người ta đánh bài.
Công nhân Triệu Tiền Tôn liên tục mời anh tham gia nhưng bị kiên quyết từ chối.
(*) Triệu Tiền Tôn là 3 người nhá, mỗi chữ là họ của từng người.
"Tôi không biết đánh bài."
"Chơi mấy ván rồi sẽ biết a."
Mọi người nghe anh nói không biết, càng thêm ân cần.
"Cố thiếu thật là khiêm tốn."
Cố Dịch Tân bị vài người nhiệt tình ấn trên ghế trống, thở dài, rất không tự tin mà nhìn chằm chằm vào tay của người công nhân đang chia bài.
Nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng mọi người cũng hiểu được.
Có lẽ thực sự không biết chơi.
Khi bộ bài được chia hết, ba người Triệu Tiền Tôn sớm đã sắp bài tốt. Nhưng bài trước mặt Cố Dịch Tân vẫn còn xếp thành một đống.
Thấy mọi người theo thứ tự bắt đầu ra bài, anh mới từ từ cầm bài trước mặt lên, nhìn thoáng qua.
Sau đó thở dài.
Công nhân Triệu an ủi anh: "Không sao đâu tiểu Cố, chúng ta chỉ cược có một đồng thôi."
Cố Dịch Tân nghĩ thầm, một đồng cũng là tiền nha.
Bắt đầu là đánh lẻ, bài nhỏ qua tay ba người Triệu Tiền Tôn, đến phiên Cố Dịch Tân, anh nhìn chăm chú vào bài của mình, dứt khoát vứt ra bốn con 2.
Tất cả mọi người:...........
Cố Dịch Tân nghe thấy tiếng hít mạnh ở xung quanh, biết rằng mình có thể đã đi sai, gãi đầu: "Không phải bắt đầu ra từ nhỏ sao?"
"Đúng vậy, nhưng......"
"Các anh không đi tiếp à?"
Thế này còn muốn đi gì nữa, Triệu Tiền Tôn hai mặt nhìn nhau, cười hiền hoà: "Lão đại, ngài đi, ngài đi đi."
Cố Dịch Tân trầm tư, lại đánh ra 4 con 9.
4 con K.
Sau đó tay lật, hết bài.
Triệu Tiền Tôn:......
Mọi người:......
Anh công nhân chia bài: "Lão đại, thực sự anh không biết chơi?"
Cố Dịch Tân chân thành nói: "Không biết."
Anh hơi dừng, lại nói thêm: "Bởi vì từ nhỏ vận may của tôi đặc biệt tốt. Dù chả biết cái mẹ gì cũng có thể thắng, cho nên vẫn luôn không học được cách chơi."
Từ đó trở về sau, không còn ai dám ở trước mặt Cố Dịch Tân đánh bài nữa.
Góp phần thúc đẩy sự hài hòa, xây dựng phong cách sống đẹp.
Hôm nay, không khí trên công trường tốt hơn bao giờ hết.
——————?♣️?——————



Lúc Cố Dịch Tân về đến nhà, Lục Minh Thời hiếm thấy đã về trước.
Cố Dịch Tân thấy Lục Minh Thời thay quần áo ở nhà ngồi nghiêm chỉnh trên ghế trong phòng ăn, trước mặt bày một chai thủy tinh nhỏ màu xanh lam, trông như sản phẩm dưỡng da. Anh có chút tò mò.
"Cái gì đây?"
Lục Minh Thời nghe thấy giọng anh, hoảng sợ đem giấu chai nhỏ ra sau.
"Không có gì." Hắn trấn định nói.
Cố Dịch Tân chun mũi, có chút hối lỗi mà nhìn về phía cái mũi của Lục Minh Thời: "Sáng nay bị đâm còn đau không?"
Mũi Lục Minh Thời lập tức đau xót. Hắn vội vàng ấn đè lại tuyến lệ, nghĩ thầm, phản ứng khi mang thai này chừng nào mới có thể qua đi nha.
Nôn mửa nhiều thì thôi đi, còn càng ngày càng 'đa sầu đa cảm'.
Lục tổng cảm thấy bi thương cho tương lai sau này.
Hắn bất lực xua xua tay.
Đợi khi Cố Dịch Tân 'chiến đấu' xong từ nhà tắm đi ra, anh nhận thấy hôm nay có gì đó khan khác.
Nay má Trần xin nghỉ!
Vậy có nghĩa.......
Nửa tiếng sau, Cố Dịch Tân mặc cái tạp dề hình mèo màu trắng hồng, tay cầm nồi 'sạn', trầm ngâm nhìn vật thể đen thui thùi lùi cháy xém trên đĩa.
Anh lấy hết can đảm bưng cái vật cháy khét kia ra.
Lục Minh Thời cùng Cố Dịch Tân ở trên bàn ăn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Dịch Tân chân thành mà khổ sở: "Lục tổng, tôi tận sức."
Lục Minh Thời: "......"
Bàn tay cầm đũa của hắn khẽ run.
Lục tổng nhanh chóng quyết định buông đũa: "Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn đi."
——————?——————



Tài xế 'tận chức tận trách' đưa hai người đến nhà hàng.
Khi xuống xe, Cố Dịch Tân đột nhiên hỏi: "Mỗi ngày mở là loại nhạc gì vậy?"
Lục Minh Thời bước xuống một bước, khựng lại, không kịp ngăn cản tài xế nói ra chân tướng.
"Cái này là kênh mẹ và bé, bởi vì một thời gian trước mỗi ngày tâm trạng của ông chủ rất tệ, chỉ khi nghe cái này mới có thể ổn định lại a."
Cố Dịch Tân có chút bối rối nhìn về phía Lục Minh Thời: "Sở thích của Lục tổng có hơi đặc biệt a."
Lục Minh Thời nhìn trời.
Lục Minh Thời nhìn xuống đất.
Lục Minh Thời vắt hết óc nghĩ biện pháp đối phó, lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Cố Dịch Tân, giọng lanh lảnh. (*) Lanh lảnh: giọng cao và trong.
"......cũng không có gì lạ. Ông nội của tôi thích nghe người ta bật bông, ba thì thích tiếng cưa gỗ. Ai mà chẳng có sở thích đặc biệt nào."
Lục Minh Thời không tự chủ được đi lên theo, hai người đi đến cửa nhà hàng, người phục vụ đang giúp bọn họ mở cửa ra.
Lục Minh Thời theo bản năng hỏi: "Vậy cậu có sở thích đặc biệt nào không?"
Cố Dịch Tân nghe vậy quay đầu lại, khoé môi cong lên, một luồng ánh sáng chói lọi loé lên trong đôi mắt lười biếng, đủ để khiến cho bất kì ai bị anh nhìn đều cam nguyện hiến dâng hết thảy.
"Có." Anh khẽ mở miệng.
Tim Lục Minh Thời đập có một chút thất thường.
Lục Minh Thời ngây ngốc há mồm hỏi: "Là cái gì?"
Đổi thành đối tượng lãng mạn hơn một chút, đại khái sẽ lòng tràn đầy chờ mong người kia mở miệng nói "Em".
Lục tổng tất nhiên không hiểu vì cớ gì tim mình đập nhanh hơn. Hắn chỉ nhăn chặt lông mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, hắn dự cảm không sai......
Cố Dịch Tân bẻ khớp tay, vẻ mặt hứng thú thừa tinh lực——
"Còn gì nữa, đương nhiên là chuyển gạch!"
Hết chương 20
(*) Nghề bật bông (bông trong cây bông vải) là một làng nghề truyền thống. Nằm trước công đoạn kéo sợi, bật bông là đánh cho bông tơi ra, không bị dính cục lại như lúc mới thu hoạch.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Cây bông vải.

(*) Bẻ khớp tay, hay bẻ khớp ngón tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.