Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc với tư thế thư thái, bộ vest sẫm màu ôm lấy vóc dáng tạo nên một đường cong ưu tú. Cánh tay anh gập lại, tay cầm một cây bút máy màu vàng kim.
Thẩm Lục Dương thuận thế ngẩng đầu, bất ngờ đâm sầm vào một đôi mắt sâu thẳm, đẹp tựa hai viên lưu ly đắt giá quý hiếm. Đuôi mắt hẹp dài xếch lên lười biếng mà dịu dàng, ngay cả độ cong của mí mắt cũng tinh xảo hoàn hảo. Ngũ quan sắc sảo diễm lệ đẹp đến mức không giống người thật, càng giống một bức tranh sơn dầu bị lãng quên từ lâu.
Ánh nắng chiều hơi gắt, rải lên làn da trắng nhợt, lại không mang theo chút hơi ấm nào, chỉ có đôi môi mỏng đang cong lên là mang màu đỏ sậm.
Tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch, đôi mắt cún hơi mở to, cậu nhìn đến ngây ngẩn.
Mãi đến khi Dư Hào quay đầu gọi nhỏ, cậu mới hơi hoàn hồn.
Ngón tay vô thức véo véo, vành tai lờ mờ ửng hồng, đó là sự kích động sau khi tìm thấy một kho báu lớn.
Cậu ngước mắt lên, lại chạm phải đôi mắt kia, Thẩm Lục Dương chưa kiên trì nổi một giây đã dời tầm mắt.
Cậu hối hận rồi! Tại sao lại mặc cái bộ dạng ngớ ngẩn này đến phỏng vấn, dù không đi thuê vest thì ít nhất cũng nên mặc một bộ đồ mới.
Người anh em vốn mắc “chứng cuồng xã giao” bên cạnh bỗng im bặt với vẻ mặt ảo não, Dư Hào đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682961/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.