Cứ như vừa trải qua một giấc mộng đằng đẵng, lúc Thẩm Lục Dương mở mắt trông thấy Tạ Nguy Hàm, cậu vẫn còn mơ màng.
Cậu thậm chí không dám cất tiếng, dồn hết sức lực để cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tựa như đã xa cách rất nhiều năm, chóp mũi khẽ động. Mãi đến khi ngửi thấy hương rượu vang say đắm lòng người, cậu mới chợt nhận ra.
Cậu đã trở về.
Tạ Nguy Hàm trước mặt, là người đã đợi cậu chín năm, rốt cuộc cũng đợi được cậu. Tạ Nguy Hàm ba mươi mốt tuổi.
Đôi mắt sưng đỏ vừa xót vừa ướt, Thẩm Lục Dương không kiềm chế nổi nữa, cậu dùng sức ôm chầm lấy anh. Cậu nghẹn ngào chẳng nói nên lời, cắn chặt răng khóc đến không thở nổi.
Cậu đã hiểu ý của hệ thống, cũng hiểu vì sao Tạ Nguy Hàm lại xuất hiện ở ngôi trường này, hiểu vì sao ban đầu hệ thống cứ liên tục nói với cậu những lời gán ghép hai người họ một cách khó hiểu.
Mọi chuyện xảy ra đều là vòng lặp khép kín trong sinh mệnh của Tạ Nguy Hàm, anh vẫn luôn chờ đợi, say ngủ trong vòng lặp ấy… Cách duy nhất để phá vỡ vòng lặp, chính là sự xuất hiện của cậu.
Cậu phải tìm thấy anh, sau đó đưa anh cùng bước tiếp, thoát khỏi vòng lặp khép kín, hướng đến tương lai có cả hai người.
“Dương Dương?”
Người trong lòng ôm anh thật chặt, khóc nấc lên từng hồi, tiếng nức nở kìm nén nghe mà đau lòng. Tạ Nguy Hàm tỉnh giấc, mi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682959/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.