Thẩm Lục Dương khựng lại, mặt thoáng bối rối vì bị nhìn thấu, giây sau vội vàng phủ nhận: “Khụ, cậu có hơi giống… một người bạn của tôi, ngại quá.”
Nụ cười vừa ngượng ngùng vừa không mất lịch sự, cậu thầm cảnh cáo bản thân.
Mày là một bác sĩ tư vấn 28 tuổi, xin đừng dùng ánh mắt nhìn người yêu để nhìn một thiếu niên 18 tuổi, anh ấy nhỏ hơn mày mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. “Trùng hợp thật, bác sĩ Thẩm.” Tạ Nguy Hàm cười khẽ, không hỏi thêm nữa, sự chu đáo y hệt người đầu ấp tay gối mà Thẩm Lục Dương quen thuộc. Thẩm Lục Dương thở phào, hẹn hắn trước bảy giờ tối mai đến đây để làm bài kiểm tra tư vấn lần đầu tiên. Một ngày một đêm tiếp theo, Thẩm Lục Dương cấp tốc học bổ sung công việc của bác sĩ tư vấn tâm lý, lại tra cứu hồ sơ trị liệu của Tạ Nguy Hàm từ 10 đến 18 tuổi—— Hầu hết các mục chẩn đoán đều ghi là tốt, trong khi mục đề xuất lại hoàn toàn trái ngược: “Nghi ngờ có xu hướng chống đối xã hội ở mức độ nhất định, đề nghị can thiệp trị liệu.” Điều này có nghĩa là Tạ Nguy Hàm năm 10 tuổi đã có thể dễ dàng nhìn thấu các bác sĩ tư vấn dày dạn kinh nghiệm, thậm chí xoay họ như chong chóng. Thẩm Lục Dương không biết vị bác sĩ tâm lý mà cậu thay thế có ảnh hưởng gì đến Tạ Nguy Hàm, chỉ hy vọng sẽ không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682954/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.