Thẩm Lục Dương lắc đầu đầy hưởng thụ, không nhịn được mà sờ thêm một cái nữa, rồi mới tự kiểm điểm “mình đúng là tên lưu manh” mà rụt tay về.
Có vài chuyện một khi đã mở đầu, cảm giác tội lỗi sẽ tụt dốc không phanh. Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên, bây giờ cậu vẫn hơi muốn sờ——
Một đôi mắt phượng hẹp dài đen láy, mang theo chút mơ màng ngái ngủ, vừa gợi cảm vừa lười biếng, đang cong cong khoé môi, ung dung nhìn cậu.
Bàn tay Thẩm Lục Dương vừa duỗi ra lần nữa lơ lửng giữa không trung, không đủ dũng khí duỗi tiếp, mà rụt về ngay thì cũng không hay lắm.
A.
Tuyệt vời.
“Thầy Tạ,” ngón tay Thẩm Lục Dương cử động, cuối cùng vẫn rụt về, đặt ngoan ngoãn trước ngực mình, mặt dày nói: “Chào buổi sáng nha.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mi, cảm xúc trong con ngươi không rõ ràng, nhìn cậu đầy nghiền ngẫm. Khoảnh khắc này, khí chất lãnh đạm mà yêu dị trên người anh khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy hơi xa lạ. Tạ Nguy Hàm mà cậu biết là người dịu dàng, chu đáo.
Yết hầu cậu trượt lên xuống, tự trách mình, đều tại hành vi không đứng đắn của cậu nên mới khiến Tạ Nguy Hàm tâm trạng bất ổn: “Xin lỗi, em vừa mới không… Á á á——?”
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đặt trên eo cậu hơi dùng sức, siết lại một cách lơ đãng. Kéo theo cả Thẩm Lục Dương trong vòng tay, cậu như không trọng lượng mà lướt nhanh trên giường, đâm sầm vào lòng anh.
Để tránh lại đưa tay chạm vào chỗ không nên chạm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682905/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.