Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, cảm thấy mình đúng là ngông cuồng thật, cướp người một cách trắng trợn.
“Vậy tôi đợi một lát.” Cậu rất dễ nói chuyện mà nép sang một bên, chỉ để lại nửa cái đầu ló ra ở cửa.
Liếc nhìn về phía hàng thứ hai từ dưới lên, giọng điệu đanh thép của Thẩm Lục Dương cũng không che được vẻ trêu chọc nơi khóe miệng: “Thầy Tạ, tôi tố cáo.”
Mi mắt Bành Tuấn giật một cái, khó tin nhìn nửa cái đầu kia.
Bên cạnh nửa cái đầu chìa ra một cánh tay, trong một tư thế giơ tay phát biểu vô cùng chuẩn mực.
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, trong giọng nói có ý cười khó nhận ra, tựa như sự mập mờ mà chỉ hai người mới hiểu giữa chốn đông người: “Chuyện gì?”
Thẩm Lục Dương ho khan một tiếng, đè nén tư tưởng “không bình thường”, chỉ về phía hàng sau: “Bạn học Bành Tuấn trong giờ học chơi điện thoại, nhắn tin cho tôi.”
Tiếng còn chưa dứt, Thẩm Lục Dương đã nghe thấy một tiếng “đệt” rõ mồn một từ phía sau, đường cong trên môi cậu gần như không nén được, cố nhịn mấy lần, cuối cùng vẫn bật cười.
“Tôi xin được phép bắt giữ bạn học này, để san sẻ gánh lo cho thầy Tạ đang bận rộn.”
Thầy Tạ đang bận rộn trầm ngâm một lát, thật sự suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Bành Tuấn căng thẳng nhìn hai thầy giáo có phong cách hoàn toàn khác biệt ở phía trước, cậu ta có một dự cảm không lành, thầy Tạ vốn luôn nghiêm túc chững chạc có lẽ sắp bán đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682885/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.