Thẩm Lục Dương chia xong một vòng bánh mì nhỏ, lại đặt hai cái lên bàn Tạ Nguy Hàm, không biết thầy Tạ đã đi đâu rồi.
Cậu nhìn bàn làm việc trống không của Thời Phàm, một dự cảm không lành chợt dâng lên.
*
Cùng lúc đó.
Khu nhà nghệ thuật, phòng học đa phương tiện.
Thời Phàm gõ cửa, nghe thấy một tiếng “mời vào” mới đẩy cửa bước vào.
Phòng học rộng lớn chỉ có một mình Tạ Nguy Hàm, anh không đứng trước màn chiếu, mà ung dung đứng bên cửa sổ đối diện với cửa ra vào.
Tạ Nguy Hàm cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu Tây trông có vẻ đã cũ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bề mặt, tựa như đang gõ vào tim, khiến người ta toàn thân run rẩy.
Bộ vest tối màu được cắt may tỉ mỉ ôm sát vào người, đường bờ vai thẳng tắp nối liền với cánh tay, làn da trắng lạnh và chiếc nơ đen tạo nên sự tương phản mạnh mẽ. Sự cấm dục và d*c v*ng đồng thời bùng nổ, chèn ép lẫn nhau, nhưng người bị tổn thương lại chính là kẻ tò mò ngước nhìn.
Trong lòng Thời Phàm dâng lên một khao khát tiếp cận mãnh liệt, gần như không thể kiềm chế.
Y phải nghiến răng mới có thể kìm nén được nó.
Hít thở mạnh mấy hơi, y bước vào nhưng không đóng cửa: “Thầy Tạ, anh tìm tôi có việc gì ạ?”
Tạ Nguy Hàm dường như lúc này mới để ý đến y, anh quay đầu lại, đường cong trên môi vẫn ấm áp, nhưng lại không mang một chút hơi ấm nào: “Phải, gặp chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682879/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.