Trường có giờ ngủ trưa kéo dài một tiếng, trong lớp phải tắt đèn kéo rèm, không ai được phát ra tiếng động.
Càng không ai được phép ra ngoài chơi vào lúc này.
Trong phòng nghỉ nhân viên trong cùng trên tầng ba của nhà ăn, có bốn học sinh đang tức tối trốn ngủ tụ tập lại.
Lê Thân Vũ ngồi trong cùng, suy tư hỏi: “Ổng bảo mày quản lý kỷ luật?”
Bành Tuấn cáu kỉnh “ừm” một tiếng.
Cả trưa ngồi trong văn phòng làm đề vật lý đã khiến cậu nhóc tê liệt toàn thân, bây giờ đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn.
Đinh Nhất Phàm cầm ly nước chanh hớp một ngụm, không để bụng bảo: “Ổng nói quản là phải quản chắc? Ổng có cái đầu b*** í. Anh Bành, đừng có nghe ổng.”
Bành Tuấn sắc mặt xám ngoét: “Ổng nói nếu không quản lý tốt, buổi trưa tao sẽ phải đến hỏi bài ổng.”
Cậu ta há miệng th* d*c, nín nhịn câu “bữa trưa miễn phí” trong miệng không nói.
Hướng Lỗi kêu lên “Mẹ kiếp”, mặt mày dữ tợn cứng còng hồi lâu, khuất nhục mắng: “Vậy chúng ta đừng tán dóc nữa!”
Đinh Nhất Phàm cắn ống hút: “Thế không phải họ Thẩm kia sẽ thành công hả?”
Hướng Lỗi khó chịu chết đi được, lườm nguýt cậu ta: “Thế con mẹ mày bảo phải làm sao giờ?”
Đinh Nhất Phàm cũng bực mình: “Mày con mẹ nó bảo tao cũng đéo có tác dụng!”
Thấy sắp ẩu đả nhau, Lê Thân Vũ chen lời, dùng hai từ kết thúc hội nghị: “Hết cách.”
Bành Tuấn nhìn cậu ta: “Nói tiếng người.”
Lê Thân Vũ liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giup-vai-chinh-thu-thoat-khoi-ke-dien-toi-bi-nham-den/4682862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.