Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Trấn trưởng thở hồng hộc đi vào, vội vội vàng vàng cứ như đang gấp đến đây vậy.
Ông ta vừa vào nhà thì đã nhìn thấy hơn phân nửa bức tường nhà mình đã trống huơ trống hoắc, ánh mắt vừa dịch chuyển thì chạm ngay Ân Tu đang gỡ từng bức tranh xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thậm chí còn có chút cứng nhắc.
Sau khi trầm mặc một hồi, trấn trưởng chậm rãi lên tiếng: "Mấy thứ đó đều là đồ sưu tập của tôi..."
"Tôi biết." Ân Tu gật đầu, không vì như vậy mà dừng động tác.
Trấn trưởng nghĩ nghĩ, rồi lại bổ sung thêm một câu: "Bộ sưu tập của tôi rất trân quý, tôi đều không cho ai động vào cả."
"Ò, vậy à." Ân Tu bình bình đạm đạm, vẫn không có ý bỏ những bức tranh xuống như cũ.
Sắc mặt trấn trưởng phút chốc trở nên phức tạp.
Đời nào chủ nhà về rồi, mà còn ngang nhiên lấy đồ trước mặt người ta chứ! Cái này còn hơn cả kẻ cắp luôn!
Ông ta nhìn Lê Mặc, rồi lại nhìn sang Ân Tu, nhất thời người khó xuống đài nhất vẫn là ông ta.
Cảm nhận được áp lực nặng nề trên người trấn trưởng, những người chơi vẫn còn ở sảnh lớn đều co rúm rúc vào trong góc bắt đầu run rẩy.
Cảnh này nhìn là biết sẽ có án mạng xảy ra, thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn, bọn họ vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
"Tôi mong cậu có thể bỏ chúng xuống, có được không?" Đối diện với Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-giet-xuyen-pho-ban-toi-nuoi-dai-ta-than-duong-lao/3715966/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.