Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Thấy Ân Tu không trả lời, bé gái lại tiếp tục kéo áo cậu, mở miệng nói: "Anh ơi, cho em một con dao đi."
Hành động bất ngờ này của bé gái khiến cho Ân Tu và làn đạn đều phải kinh ngạc, ngay cả những người chơi đang xem phát sóng ở ngoài màn hình cũng chết lặng theo.
"Đây gọi là gì? Lựa ngay lúc bạn không đề phòng nhất rồi cho bạn một đòn trí mạng? Em gái này cũng biết đòi đồ quá."
"Ân Tu lại lần nữa tiến vào cục diện tiến thoái lưỡng nan."
"Bé gái muốn một con dao, tôi không nghĩ rằng Ân Tu sẽ xử lý được tình huống này, đổi thành người khác thì cũng vậy thôi."
"Nhưng tôi cảm thấy Ân Tu sẽ vượt qua được, Ân Tu làm sao có thể giống với những người bình thường khác được."
"Ông cứ nói thử xem có nên cho nó con dao hay không đi!"
"Cho thì vi phạm quy tắc, mà không cho cũng vi phạm quy tắc."
Làn đạn nóng vội, suýt thì lao lên cãi vả, trái lại Ân Tu trong màn hình nhìn vẫn rất bình tĩnh, cậu thấp giọng hỏi lại một lần: "Muốn dao?"
"Dạ." Bé gái gật đầu.
"Được, em chờ anh, anh đi vào bếp tìm cho em một con dao." Nói xong, cậu kéo nó trở ra phòng khách, sau khi ném bé gái cho Lê Mặc, thì liền xoay người đi vào bếp.
Nhìn thấy Ân Tu bắt đầu tìm dao trong nhà bếp, làn đạn hết sức kinh hoàng.
"Cậu ta thật sự đi tìm dao kìa! Không thể đưa dao cho bé gái đâu! Có phải Ân Tu đã quên rồi hay không!"
"Thật hiếm thấy, Ân Tu mà cũng có ngày quên mất quy tắc hay sao?"
"Xong rồi, tôi nhớ sau khi xem xong quy tắc thì cậu ta đã nhét thẳng tờ giấy vào miệng bạn cùng phòng, chắc chắn là không nhớ được bao nhiêu đâu! Chỉ đọc qua có một tẹo, thì làm sao nhớ được hết tất cả quy tắc!"
"Hy vọng lát nữa sẽ có người nhắc nhở cậu ta vậy."
"Ai cũng nhìn thấy cậu ta đi vào bếp rồi á, nhưng không ai biết cậu ta vào đó để lấy dao cho bé gái, muốn ngăn cũng không ngăn được đâu."
"Thật là nhảm nhí, tự nhiên xuất hiện sự kiện bất ngờ gì vậy nè, không ngờ Ân Tu mà tôi xem trọng lại vấp ngã ở chỗ này."
"Im lặng! Đừng ai nói gì nữa! Ân Tu vẫn chưa đưa dao mà, mấy người ở đây đóng quan định luận làm gì, câm miệng hết đi!"
★★Đóng quan định luận: đậy nắp hòm mới khen chê hay dở.
Quần chúng đều khó chịu, chỉ có thể nhìn Ân Tu chọn dao.
Sau khi lựa được một con dao gọt hoa quả nhỏ, Ân Tu không đưa cho bé gái ngay, mà lượn quanh nhà bếp một vòng, cậu chọn ra một cái chén, rồi bắt đầu mài dao bên dưới đáy chén.
"Cái này tôi biết nè, lúc nhỏ ở nhà tôi cũng hay mài dao ở đáy chén."
"Sao nào? Bây giờ Ân Tu còn mài dao cho thật bén sẵn rồi mới đưa cho bé gái hả?"
Đám người chơi hoang mang, kế đến họ liền nhìn thấy Ân Tu bắt đầu mài dao.
Thông thường, người ta sẽ đặt con dao nằm phẳng với đáy bát để mài cho lưỡi dao được sắc bén hơn, nhưng Ân Tu thì làm ngược lại, cậu đặt dọc lưỡi dao lên đáy chén, rồi mài cho nó cùn đi.
Con dao gọt trái cây bé nhỏ sau khi trải qua sự mài giũa của Ân Tu, thì đừng nói là bén nhọn, ngay cả lưỡi dao cũng cong queo luôn rồi.
Sau khi giày vò xong con dao này, thì cậu bắt đầu thu gom hết những con dao còn lại rồi cất hết lên trên nóc kệ tủ, kế đến mới đem con dao mài cùn ra cho bé gái.
"Cho em, con dao mà em muốn." Vừa ra khỏi nhà bếp, Ân Tu liền đưa ngay con dao cho bé gái.
Chung Mộ đứng cạnh nhìn thấy, thì hoảng sợ ngay, cậu ta muốn cướp con dao trước khi bé gái đụng tới, nhưng lại bị Lê Mặc ngăn cản.
"Ân Tu! Không được đưa vũ khí cho nó đâu!" Chung Mộ kinh hoàng đến tái cả mặt, trơ mắt nhìn bé gái nhận lấy con dao.
Những người có mặt trong ngôi nhà nhìn thấy cảnh này đều sợ đến mặt mày trắng bệch, những người ghi nhớ quy tắc đều biết không được đưa con dao cho bé gái, tại sao con người này dù nhớ quy tắc mà vẫn đưa dao cho nó chứ.
"Cảm ơn anh trai." Bé gái mừng rỡ nhận lấy con dao, dao vừa đến tay thì chân mày nó liền chau lại.
Dao... thì đúng là dao rồi, nhưng dao nhỏ xíu xiu, đã vậy còn bị mài đến cong queo, lưỡi dao sắc bén này đừng nói là chém người, ngay cả gọt trái cây cũng gọt không đứt.
Nếu nói nó là dao, thì chẳng phải đúng là dao rồi sao?
Còn nếu nói nó là vũ khí? Ngay cả cắt ngón tay cũng không đứt, thì mang đi đâm người e rằng người còn chẳng đau.
Trên quy tắc đã ghi rất rõ ràng, không được đưa vũ khí cho bé gái, con dao này đã không được tính là vũ khí rồi, xem như là đồ chơi thôi.
"Anh ơi, em không thích con dao này, em muốn đổi sang con dao khác." Bé gái lẩm bà lẩm bẩm, rất không vừa ý với con dao trên tay.
Ân Tu bình đạm chỉ về phía nhà bếp: "Nhưng anh chỉ tìm được mỗi một con dao này trong bếp mà thôi, không còn thấy thêm con dao nào khác nữa."
Bé gái không tin, thò đầu đi vào bếp, nó lục tung các thùng đồ và hộc tủ, nhưng vẫn chẳng có gì cả, nó chỉ đành mím môi miễn cưỡng đút túi con dao này.
Những người vừa nãy còn khẳng định chắc chắn rằng lần này Ân Tu sẽ chết chắc trên làn đạn không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Hướng đi này ai mà đoán ra được.
"Em muốn có dao để làm gì?" Ân Tu nhìn nó, nhẹ giọng hỏi một câu.
Bé gái lắp ba lắp bắp giấu con dao đi: "Ồ... ừm, phòng thân ạ..."
Nhìn bộ dạng lúng túng của nó là biết ngay nó đang nói dối, nhưng Ân Tu không vạch trần nó, mà chỉ gật đầu rồi bỏ qua.
Bây giờ bọn họ đã tìm được nhật ký của bà ngoại, hiểu rõ được bối cảnh của thị trấn, và cũng đã lấy được thuốc cho bé gái, xem như là đã hoàn thành được ba điều đầu tiên trên giấy nhắn của mẹ, vẫn còn lại một điều cuối cùng, đó là đưa bé gái ra khỏi thị trấn, cộng thêm việc ban đêm vừa hay đụng phải quãng thời gian trước và sau khi Ân Tu trở thành vật tế, e rằng đây sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong toàn bộ phó bản.
"Quay về trước?" Trương Tư biết Ân Tu đã lấy được loại thuốc mà quy tắc đã nói đến, hắn nhìn cậu và hỏi.
Bây giờ, viên thuốc quan trọng đang ở trong tay Ân Tu, bé gái cũng vậy, cho nên đám người kia dù không muốn thì vẫn phải đi theo cậu.
"Ừm, quay về bên kia trước đi." Ân Tu nhớ đến tầng hầm ở trong tòa nhà kia, cậu ắt phải tìm cơ hội để đi xuống dưới đó.
"Được! Vậy thì quay lại thôi!" Trương Tư hét một tiếng, một đám người không tình nguyện đi theo sau Ân Tu, cùng cậu quay trở về.
Bốn người bên phía Ân Tu trước giờ đều đi chung với nhau, đám người chơi bên kia cũng tập trung lại thành nhóm, tụm hai tụm ba cúi đầu thì thầm to nhỏ.
Mắt thấy phó bản đã sắp đến hồi kết thúc, mà bọn họ vẫn chưa nghiên cứu ra được thi thể mà quy tắc thông quan nhắc đến là của ai, cộng thêm quyền chủ động nằm trong tay Ân Tu, điều này khiến cho bọn họ không được vui trong lòng cho lắm.
Lúc quay về sảnh lớn trong tòa nhà, người chơi lần lượt ngồi xuống, bắt đầu vòng suy luận các điểm mấu chốt của phó bản, lúc này đây ai là người nắm nhiều thông tin nhất thì sẽ là người có quyền phát ngôn trước nhất, ấy vậy mà người có được nhiều thông tin nhất - Ân Tu lại chen chúc vào trong góc.
Cậu nhìn thời gian trên tường, rồi lại nhìn cánh cửa tầng hầm ở trong góc, cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải là lúc nên đi vào, nên liền ngồi xuống gật gù, nghe những người chơi kia phân tích.
"Đã xem xong hết quyển nhật ký khi nãy rồi, tôi cảm thấy điều kiện thông quan xác quái vật lần này chính là đang nhắc đến người phụ nữ ở quảng trường kia."
"Xác của quái vật ấy mà, thì trước tiên phải là quái vật cái đã, mà người phụ nữ đó lại chính là khởi nguồn của lũ quái vật trong thị trấn."
Có một người khác lập tức phản bác: "Nhưng bé gái cũng là quái vật, hơn nữa nó còn là loại quái vật đặc thù, hoàn toàn khác với những người dân trong thị trấn, các người còn nhớ đến lời nhắc nhở cuối cùng ở tiền cảnh khi vừa bước vào phó bản hay không?"
"Hả?"
"Bạn bắt buộc phải giúp nó sống sót dựa theo tờ giấy của người mẹ, đề phòng mọi lúc đối với lũ quái vật bên cạnh."
"Lúc đó tôi đã chú ý đến, con quái vật này là đang ám chỉ bé gái còn gì, khi đó người chơi và cư dân trong trấn đều chia ra hai nơi, con quái vật nguy hiểm luôn kề cận xung quanh chỉ có bé gái mà thôi, đây chính là lời nhắc nhở rõ ràng nhất còn gì."
Những người khác như có điều suy tư, quan trọng hơn là bọn họ đúng thật không có chú ý đến lời nhắc nhở này, cũng không phải là không có khả năng.
"Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy người phụ nữ bên ngoài quảng trường có khả năng cao hơn, bên trong nhật ký có rất nhiều thông tin đều hướng đến bà ta."
Trương Tư cũng chậm rãi mở miệng: "Không phải bé gái thì là người phụ nữ, chắc chắn là hai người này, nhưng tôi vẫn nghiêng về ngươi phụ nữ hơn, bởi vì trong nhật ký có viết bà ta đã chết rồi, xác cũng được phong ấn ở bên dưới bức tượng điêu khắc ở quảng trường."
"Chỉ cần chúng ta đi đào cái xác bên dưới lên thôi, vậy có khi nào đây thật sự là cái xác mà quy tắc đã đề cập đến không?"
"Ể, cũng có lý thật đó nha."
Cả đám người gật đầu đồng ý.
Ân Tu ngồi trong góc đột nhiên nhàn nhã hỏi một câu: "Có khi nào là trấn trưởng hay không?"
"Đây... chắc không phải đâu nhỉ? Vừa nhìn là biết trấn trưởng chính là dị quái rồi."
Bên trong phó bản, dị quái và quái vật được quy tắc đề cập đến hiển nhiên là hai loại khác nhau, quái vật là thân phận bên ngoài mà phó bản cấp cho, còn dị quái thì là loại thuộc về phó bản, thứ giết người trong phó bản chính là dị quái, trên bản chất thì những cư dân trong trấn đều là dị quái, nhưng phó bản lại cho bọn họ thân phận của quái vật, hơn nữa còn yêu cầu người chơi đi tìm quái vật, vậy thì nhất định phải đi tìm con dị quái đã được phó bản cấp cho thân phận quái vật.
Cho đến bây giờ, logic của người chơi chính là như vậy, hay nói đúng hơn là phần lớn logic của các phó bản khác cũng đều là như vậy.
Nếu như quy kết trấn trưởng vào trong đám quái vật, thì trước hết phải tìm được thứ chứng minh trấn trưởng chính là quái vật.
Ân Tu sờ cằm dưới suy nghĩ, đây cũng là thông tin mà cậu luôn muốn tìm ra.
Hơn nữa, cho dù có nghĩ ra sao, thì thứ để chứng minh đó chắc là đang ở dưới tầng hầm, nhưng quy tắc lại không cho phép người chơi tiến vào tầng hầm của ngôi nhà hiện tại này.
Cậu vẫn đang chờ, chờ một cơ hội thích hợp.
Chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ đi xuống tầng hầm, hơi đâu lo lắng gì đến hiến với chả tế, cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến việc có đủ thời gian hay không.
"Nói ra thì..." Ân Tu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề hoàn toàn mới: "Nếu như đêm nay người dân không thể biến tôi trở thành vật tế, thì thị trấn này sẽ ra làm sao nhỉ?"
Mãi cho đến nay vẫn chưa có tin tức nào đề cập đến vấn đề này.
Cậu vừa hỏi như vậy, thì tất cả những người chơi khác đều rơi vào yên lặng.
Đây... quả thật rất khó để tưởng tượng ra.