Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Trong sảnh của ngôi nhà có lượng lớn vết máu văng tung tóe trên tường và sàn nhà, đồ đạc bên trong ngã đổ ra sàn một cách bừa bộn, bình hoa bể nát, thảm trải sàn cuộn hết lên, sofa nghiêng ngả, trên tường và trên mặt đất có đầy vết tích bám víu và cào cấu.
Thậm chí ngay cả đầu rìu và dây thừng nhuốm máu đều bày ra trên sàn, điều này cho thấy đã có chuyện không hay xảy ra tại đây...
"Ngoại ơi..." Bé gái sững sờ nhìn cảnh tượng trong nhà, ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu.
Ân Tu tiến lên xoa đầu bé gái, sau đó mở toang cánh cửa để nhìn rõ toàn bộ tàn cuộc bên trong, bây giờ cậu đã hiểu rõ đoạn đầu của quy tắc thứ 2 là có ý gì rồi.
Dọn dẹp nhà bà ngoại, tìm thấy nhật ký của bà.
Đây cũng mang ý nghĩa rằng, khi tờ giấy đó xuất hiện thì bà ngoại đã bị người ta hại rồi, nhìn mức độ máu khô lại trên sàn, thì có lẽ nhà bà ngoại đã xảy ra chuyện ít nhất vào ba ngày trước.
"Đứng đơ ra đó làm gì? Mau vào dọn dẹp đi." Ân Tu quay người thúc giục đám người chơi đang sợ hãi ở bên ngoài.
Trương Tư khó chịu khi phải nghe Ân Tu chỉ huy, hắn dùng gương mặt ó đâm ra hiệu cho những người chơi khác vào nhà dọn dẹp và tìm quyển nhật ký như quy tắc đã viết.
Ân Tu ngồi ở một bên, vừa an ủi bé gái đang sụt sùi vừa suy tư.
Nhìn tình hình nhà của bà ngoại, thì e rằng cũng sẽ chẳng có tin tức tốt gì về người mẹ, thậm chí, dựa theo quy tắc của Mộ trấn, thì kết quả này phần lớn là do người dân trong trấn gây ra cho gia đình của người vi phạm quy tắc.
Ân Tu nhìn dây thừng và đầu rìu, cậu liên tưởng đến những dấu vết giãy dụa và từng tia máu bắn lên tường, rồi chậm rãi nhắm mắt.
Là tế phẩm, có lẽ là đã bị người dân biến thành vật tế.
Bây giờ, đại khái là cả cái thị trấn này đều đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vì để áp chế người phụ nữ, trấn trưởng đã phong ấn bà ta lại, nhưng cái giá phải trả chính là người dân không được ra ngoài đi lại vào ban ngày, mỗi đêm còn phải dâng lên một vật tế, nhìn thì cứ như là đã ổn định được cục diện, nhưng trên thực tế là đang từng bước dẫn dắt cả thị trấn vào con đường chết.
Những người ở đây sớm muộn gì cũng sẽ chết sạch.
Nhưng Ân Tu không nghĩ thông suốt được lý do tại sao người phụ nữ lại dụ dỗ bé gái sờ lên tế đàn.
"Anh ơi..." Bé gái run rẩy nép vào lòng Ân Tu, nó ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng đẫm máu đầy kinh hoàng rồi nói: "Có phải tại vì em đã chạm vào tế đàn, cho nên mới khiến cho bà ngoại và mẹ bị mọi người ghét không?"
Ân Tu xoa đầu bé gái: "Không phải là lỗi của em."
"Nhưng chính là từ sau ngày hôm đó, người dân trong trấn mới bắt đầu muốn giết em, bà ngoại phải bất đắc dĩ giấu cả mẹ và em đi." Bé gái úp mặt vào lồng ngực của Ân Tu, giọng nói nặng nề: "Bọn họ chắc chắn là vì ghét em nên mới hại bà ngoại, tất cả đều là tại em."
Âm thanh mơ màng và bất bực của bé gái khiến cho Ân Tu nhất thời không biết làm cách nào để an ủi, cậu chỉ có thể vỗ vỗ lên vai nó.
"Anh ơi..." Giọng nói nghèn nghẹn của bé gái vang lên, nó hỏi Ân Tu: "Có phải bà ngoại đã chết rồi không ạ?"
Giọng nói của nó đã mất đi nhịp điệu tươi vui và trong trẻo lúc trước, biến thành trầm thấp cực kỳ.
Ân Tu còn chưa kịp trả lời, thì người chơi bên cạnh đã đáp lại ngay: "Vừa nhìn là biết đúng như vậy rồi, 100% là bị người dân trong trấn giết để làm vật tế rồi, chậc chậc, nhìn những dấu vết trong ngôi nhà này xem, ra tay thật là tàn nhẫn."
Con ngươi của bé gái tức tốc di chuyển, đồng tử chấn động.
Ân Tu ngước mắt lạnh lẽo nhìn người chơi kia, cậu đưa tay ra bóp má của bé gái: "Trường hợp của bà ngoại đến giờ vẫn còn chưa chắc chắn mà, đừng lo lắng, chuyện trong trấn em đừng lo nghĩ đến, tối nay anh sẽ đưa em rời khỏi đây."
"Nhưng mà bọn họ... " Bé gái nhăn chặt chân mày, không tình nguyện lắm, nhưng vẫn im lặng chấp nhận dưới cái nhìn của Ân Tu.
"Mẹ ơi, khắp nơi toàn là máu, còn có cả thịt vụn rơi vãi do bị cắt sót nè, tôi không muốn dọn dẹp nữa đâu!" Có người chơi suy sụp, phẩy phẩy đôi tay đầy máu, la hét chạy ra ngoài.
Những người chơi khác cũng chê bai lắm, căn nhà này hình như đã rất lâu rồi không được dọn dẹp, mùi máu tanh rất nồng, còn kèm theo cả mùi thối rữa, rất ít có người bình thường nào có thể chịu đựng nổi.
Sau khi nâng ghế sofa lên và phát hiện đống tóc dính máu thịt mơ hồ bên dưới, thì có người đã bắt đầu thay đổi sắc mặt: "Chịu hết nổi rồi, tôi phải nhanh chóng thông quan rồi rời khỏi đây, khó chịu muốn chết, ở lại cái nơi quái quỷ này thêm một ngày nào thì chính là tự giày vò bản thân thêm một ngày."
"Nhịn đi, qua đêm nay là có thể kết thúc rồi, mới bốn ngày đã thông quan phó bản là nhanh rồi."
"Nhưng mà tôi vẫn..."
Cuối cùng, cũng có người đã tìm ra được một quyển nhật ký màu nâu đậm trong tiếng oán thán của những người khác, người đó hưng phấn hét toáng lên: "Tìm thấy rồi! Tôi tìm được quyển nhật ký mà quy tắc đã nhắc đến rồi!"
Người đó vừa lên tiếng, thì tất cả những người chơi khác đều phấn khích buông bỏ đồ vật trong tay, kết thúc việc dọn dẹp, không hề có ý định đụng chạm vào những thứ bên trong căn nhà này thêm một lần nào.
Những người khác đều tập trung sang đây để xem nội dung nhật ký, hòng tìm hiểu rõ thêm một số thông tin về thị trấn, nhưng còn chưa kịp sờ vào quyển nhật ký thì đã bị người từ trong góc khuất giật lấy.
"Mày!" Đám đông bất chợt đồng loạt phẫn nộ mà nhìn Chung Mộ, vừa định nổi đóa thì đã thấy Chung Mộ đưa quyển nhật ký cho bé gái.
"Cho em, đây là nhật ký của bà ngoại em, em xem trước đi."
Cậu ta vừa đưa cho bé gái, thì đám người xung quanh đã chẳng còn lý do gì để tức giận, thậm chí ngay khi nhìn thấy sự tồn tại của Ân Tu, Lê Mặc và bé gái thì họ đã chẳng dám hó hé một câu.
Fuck! Thông tin nóng hổi vừa tới tay mà, bốn tên đại ác nhân này!
Bé gái sờ sờ quyển nhật ký, đắn đo một hồi, nó lại đưa cho Ân Tu: "Có mấy chữ em không biết đọc, vẫn là để anh trai xem trước đi, anh trai xem xong thì nói lại cho em biết nha."
Ân Tu nhận quyển nhật ký, gật đầu, rồi mở quyển nhật ký ra dưới những con mắt chăm chú của những người chơi khác.
Nội dung của quyển nhật ký đã được lược bớt phần lớn những thông tin dư thừa, chỉ để lại những mốc thời gian cần người chơi lưu ý, gần như chỉ cần lật vài trang là đã nắm được tình hình những chuyện đã xảy ra gần đây.
––Ngày 14
Không biết tại sao đêm hôm mà Nhã Nhã lại đi ra quảng trường, đã vậy còn sờ vào tế đàn.
Đứa trẻ này thường ngày rất ngoan, từ trước đến nay chưa bao giờ tự ý ra ngoài vào đêm khuya, nhất định là do người đàn bà kia, là ả ta đã lừa nó, ả ta vẫn luôn tìm một đứa trẻ có thể để cho ả lợi dụng.
Ôi, Nhã Nhã đáng thương của bà.
Nếu như người dân trong trấn biết được chuyện này, thì họ chắc chắn sẽ giết chết hai mẹ con nó, tôi phải giấu Nhã Nhã đi...
Ngày 15
Trấn trưởng đã biết được chuyện Nhã Nhã đã sờ lên tế đàn, trấn trưởng rất tức giận, quả nhiên trấn trưởng muốn giết Nhã Nhã.
Nhưng không sao, tôi đã giấu Nhã Nhã đi rồi, bọn họ sẽ không tìm được đâu, chỉ cần đưa mẹ con nó rời khỏi thị trấn, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt lên cả thôi.
Bởi vì bị nguyền rủa nên Nhã Nhã đã bắt đầu bị biến dị, chỉ có thể dùng thuốc ổn định tinh thần để giúp nó giữ được lý trí, may mà thuốc đã có tác dụng.
Ngày 16
Những người trong trấn vẫn đang truy tìm Nhã Nhã, họ dòm ngó chặt chẽ, tạm thời không thể đưa mẹ con nó rời đi, chỉ có thể đợi thêm thôi.
Dường như do không tìm được Nhã Nhã, nên bọn họ đã nhắm vào tôi, tôi nghĩ tôi cần nhanh chóng ẩn giấu bản thân mình luôn.
Trên kệ thường hay có thêm nhiều loại thuốc mà trước nay tôi chưa từng thấy, chúng thường hay trộn lẫn với thuốc mà Nhã Nhã hay uống, đây không phải là chuyện tốt, nhưng may mà tôi vẫn nhớ được thuốc có màu gì.
Ngày 17
Tôi nghe bọn họ nói là đã tìm ra cách để dụ con gái của tôi ra ngoài, chỉ có thông qua con gái tôi thì mới tìm được Nhã Nhã, tôi không biết đó là cách gì nhưng tôi rất lo lắng.
Những người luôn quan sát tôi càng lúc càng nhiều, tôi phải nhanh chóng thu dọn, rời khỏi nơi đây.
Mong trời cao phù hộ cho cháu gái ngoan của tôi có thể thuận lợi rời khỏi thị trấn, hy vọng con gái tôi cũng sẽ được bình an.
Nhưng có lẽ tôi đã không còn có thể rời khỏi đây rồi, bên ngoài ngôi nhà có rất nhiều người đang tiến đến gần, tôi có lẽ đã biết được bọn họ muốn dùng cách gì để gọi con gái tôi ra rồi.
– –
Nhật ký dừng lại ở trang này, thậm chí trên mặt giấy vẫn còn khá nhiều vết máu.
Ngày 17 chính là ngày mà người chơi tiến vào phó bản, đó cũng là ngày người mẹ rời đi và để lại giấy nhắn quy tắc.
Dựa theo những gì mà nhật ký viết, thì trấn trưởng muốn thông qua bà ngoại dụ người mẹ ra, để biết được vị trí của bé gái.
Rất có khả năng là gã đã dùng tính mạng của bà ngoại để uy hiếp người mẹ, khiến cho người mẹ phải để lại quy tắc sinh tồn cho bé gái rồi quay về thị trấn.
Mà hiện giờ, từ những vết tích để lại trong căn này, thì e rằng hai người này đến sau cùng đều đã...
Ân Tu xem xong nhật ký thì ngẩng đầu, chạm mắt với ánh mắt thận trọng của bé gái.
Nó thử dò hỏi Ân Tu: "Anh ơi... bà ngoại với mẹ ra sao rồi ạ?"
Đôi mắt thận trọng đó trông vô cùng mong manh, như thể câu trả lời này rất quan trọng với nó.