Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Cậu nhìn Lê Mặc, thong thả nói: "Lần sau đừng gặp dị quái nào cũng ăn, ít nhất anh cũng phải biết lựa một chút."
Sau đó cậu cúi xuống nhìn bé gái: "Em cũng vậy."
Làn đạn: ? ? !
"Anh em ơi, tôi rạn nứt rồi, có phải Ân Tu đã sớm biết được thân phận của bạn cùng phòng rồi không?"
"Sao cậu ta có thể xem chuyện ăn dị quái như là ăn vặt nhẹ nhàng như vậy! Không có ai lên tiếng thay cho dị quái à?"
"Khung cảnh bài học gia đình nhỏ gì đây trời, haha, đây là phó bản à? Tôi tê liệt rồi, ít nhất cũng phải tôn trọng một chút mấy người chơi đang run sợ trốn trong phòng chứ."
"Cho nên cậu ta đã sớm biết ngày ngày đều có hai con dị quái đi theo mình? Rồi sau đó vẫn xem như không có chuyện gì mà yên tâm tiến hành phó bản?"
"Có thể nhìn ra được mà mấy anh em, chắc chắn là Ân Tu đã biết từ lâu rồi, cậu ta còn chẳng thèm dò hỏi mấy hành vi quái gở của bạn cùng phòng nữa là!"
"Trước đó, khi Vương Quảng chết, anh ta mang một miệng máu trở về, cậu ta còn chẳng hỏi lấy một câu."
"Vương Quảng là ai vậy? Là người trước đó sao?"
"Cool."
Khác với cơn chấn động trên làn đạn, cảnh tượng trong phó bản bình đạm hơn rất nhiều.
Lê Mặc mím môi cười không nói, bé gái rúc trong lòng Ân Tu lẩm bà lẩm bẩm: "Tối đến thì hay đói bụng ấy mà... bây giờ em vẫn còn chưa no nữa á."
Ân Tu bế bé gái đi dọc theo hành lang: "Em đã ăn hai con rồi."
"Con đầu tiên em còn chưa ăn xong đâu, chờ lát nữa trở về, em sẽ ăn cho sạch sẽ, mẹ đã dạy em rồi, không được để lại cơm thừa." Đôi mắt bé gái lóng la lóng lánh, nó cọ cọ vào lòng Ân Tu.
Lê Mặc đi phía sau hai người, đôi lúc lại quét mắt nhìn những bức tranh xung quanh.
Mấy khung tranh này đôi lúc sẽ phát ra hàn ý, tạo nên uy áp với những người đi ngang hành lang, lúc trước Ân Tu đã từng được trải nghiệm qua, chỉ thấy gớm ghiếc, lúc đi đến đây cũng vậy, chỉ là lúc đó người phụ nữ ở đây, cho nên cảm giác tồn tại của chúng nó trở nên thấp hơn, nhưng bây giờ Ân Tu đi ngang đây, thì hoàn toàn không có loại cảm giác đó nữa.
Các bức tranh đều rất yên tĩnh, giống như đã biến thành những bức tranh bình thường được treo ở đó vậy.
"A! Đồ ăn khuya của em!" Vừa đi đến cửa của căn phòng ở cuối hành lang, bé gái đột nhiên hét lên đầy kinh ngạc, rồi từ trong lòng Ân Tu nhảy xuống vị trí người phục vụ bị cắn xé lúc trước, nước mắt ngắn dài quay đầu lại: "Đồ ăn khuya của em bị người khác ăn vụng mất rồi."
Trên sàn quả thật đã không còn tàn chi của người phục vụ, chỉ còn sót lại vết máu, trên đoạn hành lang này, còn có ai có thể ăn cùng loại thức ăn giống bé gái cơ chứ?
Hai đường nhìn chậm rãi rơi trên người Lê Mặc.
Lê Mặc sững sờ, nụ cười trên mặt xụ xuống vài phần, biến thành cười như không cười: "Tôi không có..."
Bé gái mím môi rầm rì, nó không dám oán hận gì Lê Mặc, nên chỉ có thể ôm lấy chân Ân Tu, uất a uất ức.
Ánh mắt của Ân Tu rơi trên người Lê Mặc: "Sao ngay cả đồ thừa của người ta mà cũng ăn thế."
"Tôi không có."
"Há miệng ra xem."
Sau khi do dự một hồi, Lê Mặc há miệng ra, thứ lộ ra bên trong không còn là từng vòng răng chật ních, mà là khoang miệng của con người do anh vừa nghiên cứu ra.
Ân Tu nhìn vài giây rồi gật đầu: "Khoang miệng càng lúc càng giống với con người rồi, nhưng lưỡi người không phải màu xanh, là màu đỏ, lần sau chú ý một chút."
Lê Mặc mỉm cười ngậm miệng, tâm trạng vui vẻ, sảng khoái.
Làn đạn lại như mưa gió ồ ạt.
Ân Tu quay lại xoa đầu bé gái: "Có thể là do phó bản đã dọn sạch thi thể, đừng ăn nữa, quay về ngủ đi."
"Dạ." Bé gái chỉ có thể ôm chân Ân Tu gật đầu.
Ba người chia ra, bé gái theo Ân Tu về phòng, Lê Mặc thì tự đi về phòng mình.
Chung Mộ luôn rúc trong chăn đợi Lê Mặc trở về cuối cùng cũng xem như đã thở phào được một hơi, nửa đêm nghe tiếng Lê Mặc mở cửa phòng, hồn cậu ta cũng muốn bay ra ngoài luôn rồi.
Sau khi tắt đèn, anh ta cứ ngồi bên giường thì thôi đi, đã vậy còn đột ngột mở cửa đi ra ngoài, mãi cho đến khi nghe được giọng của Ân Tu vọng vào từ bên ngoài thì cậu ta mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng cái người này trở về hình như cũng không có ý định đi ngủ...
Chung Mộ lén lút thò nửa quả đầu ra nhìn trộm Lê Mặc vẫn luôn ngồi yên ở mép giường.
Vừa phát giác ra ánh nhìn của Chung Một, thì Lê Mặc lập tức mở mắt, dọa cho Chung Mộ chui hẳn vào chăn.
Làm ơn đi, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà cứ ngồi ở đó, dọa người lắm đó bạn cùng phòng! Tại sao Ân Tu lại chia cho cậu ta người bạn cùng phòng như thế này chứ!
Sau khi trở về phòng được một lúc, thì bé gái đã biến trở về hình dạng con người, cho đến khi Ân Tu nhét bé gái vào ổ chăn, tắt đèn, thì cả căn phòng đều triệt để yên lặng.
Trước khi ngủ, cậu lại nhìn sang phía bé gái đang tìm tư thế thoải mái để nằm nghỉ trong chăn: "Anh sẽ hỏi em một vấn đề trước khi đi ngủ."
"Dạ?" Bé gái thò đầu ra ngoài.
"Việc chạm vào tế đàn, không phải là do em có ý chủ động đúng không?"
Đột nhiên bị hỏi chuyện này, bé gái nhanh chóng rúc vào trong chăn, rồi thận trọng thò nửa đầu ra: "Sao anh trai biết không phải là do em chủ động?"
"Bởi vì nhìn em không giống như người sẽ chạy ra quảng trường vào đêm khuya, em rất ngoan."
Bé gái được khen nên rất vui vẻ, nó do dự gật đầu: "Quả thật là không phải em chủ động đi ra đó, mà là em nghe theo lời của một chị gái đứng khóc ở cửa nhà em, chị gái đó kêu em đi ra quảng trường."
"Là một người phụ nữ mặc váy trắng có đúng không?"
"Đúng, chị ấy muốn em giúp, nên em đã sờ hộ chị ấy..." Gương mặt ngây ngô của bé gái hiện lên vẻ mơ màng: "Mẹ nói với em, giúp đỡ người khác là một chuyện tốt, nhưng sau khi em sờ vào tế đàn xong thì mọi người đều không thích em nữa, mẹ cũng thỉnh thoảng để lộ ra biểu cảm đau buồn."
Nó cẩn thận hỏi Ân Tu, tròng mắt ảm đạm: "Anh trai... em đã gây ra chuyện xấu gì hay sao?"
"Đây không phải là lỗi của em." Ân Tu dịu dàng nói. Gần như đã xác định được rồi, chuyện bé gái kích hoạt quy tắc là do người phụ nữ kia cố ý dẫn dụ, bà ta ôm theo mục đích lừa gạt bé gái phá vỡ quy tắc, bà ta và trấn trưởng giống nhau, đều không phải là người tốt.
"Nhưng bây giờ mọi người đều rất ghét em, ngay cả mẹ cũng không biết đã đi đâu rồi." Khuôn mặt bé gái có chút buồn bã, nó chớp chớp mắt, bắt đầu lẩm bẩm: "Em nhớ mẹ rồi, em muốn qua bên anh trai ngủ."
Ân Tu trầm mặc: "Được thôi."
Bé gái mừng rỡ ngồi thẳng dậy, ôm theo thỏ bông dự dịnh chạy qua, nhưng vừa cử động thì nó liền nhìn thấy chỗ trống sau lưng Ân Tu xuất hiện một cái bóng đen đang lạnh lùng nhìn nó, còn nhe nanh múa vuốt ra vẻ uy hiếp nữa.
"..." Bé gái thở dài, chết lặng quay đầu, rồi vùi người vào ổ chăn: "Thôi vậy, em ngủ đây."
"Không sang đây sao?"
"Không đâu, em ngủ một mình được rồi." Bé gái rầm rì, trở mình đối diện với bức tường.
Ân Tu yên lặng nằm xuống, đang thấy khó hiểu, thì tức tốc nhận ra có một luồng khí lạnh quen thuộc đang bao phủ cả người mình, quấn lấy cậu thật chặt chẽ.
Quả nhiên đêm nay lại đến rồi, chẳng trách bé gái không sang đây ngủ nữa.
Con dị quái này rốt cuộc muốn bám theo cậu đến khi nào đây. Sao lại có loại dị quái phó bản không giết cậu ngay khi cậu vi phạm quy tắc, mà đêm nào cũng đến giường cậu xà nẹo xà nẹo thế này, rất phiền.
Ân Tu đã nằm lòng phương pháp phớt lờ cảm giác đụng chạm trên người mình, cậu nhắm mắt đi ngủ.
Nửa đêm còn lại xem như đã trôi qua bình an, mãi đến khi trời sáng cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Những người chơi khác đều ngủ rất ngon, trời vừa sáng thì mọi người đã thức dậy để đi ăn sáng, Ân Tu dậy trễ hơn một chút, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu thắt bím tóc cho bé gái, rồi dắt tay nó ra cửa.
Chung Mộ và Lê Mặc đã đứng sẵn trước cửa, chỉ đợi sau khi ăn cơm xong, thì cả bọn sẽ dẫn bé gái đi hoàn thành tờ giấy nhắn thứ hai mà cô bé cần phải tuân thủ.
Bốn người cùng nhau đi xuống tầng, ánh mắt của những người trong sảnh lớn đều đổ dồn về phía họ.
Những người chơi đó cũng đang chờ Ân Tu xuống đây, nhưng từ biểu cảm không vui trên mặt, thì có thể thấy họ không có ý tốt.
Ân Tu vừa xuống đến nơi, thì đã bị những người chơi khác bao vây, mọi người dưới sự dẫn dắt của Trương Tư khí thế hừng hực chặn Ân Tu lại, hung dữ đe dọa: "Giao bé gái ra đây!"
Ân Tu: ?
Cậu nhìn xuống bé gái bên chân mình, nó đang vui vẻ chơi dùa với hai cái bím tóc mà cậu đã thắt cho nó.
Đừng xem cậu như kẻ bắt cóc như vậy chứ, cho dù cậu có muốn giao người ra, thì nó cũng phải đồng ý mới được.