Chương trước
Chương sau
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Giao dịch PY: từ ngữ thông dụng trên mạng, vốn dùng để chỉ giao dịch giữa bạn bè với nhau. Nhưng nghĩa thường thấy hiện nay là giao dịch rắm (thật ra dịch thô là giao dịch lỗ đí.t),dùng để chỉ có một hành động kinh doanh mờ ám đằng sau đó.

Những người được nhắc nhở đó nhanh chóng kinh hoàng nhìn lên những bức tranh treo trên tường.

Trong vô số các bức tranh treo tường đang nhắm mắt, thì có một bức người trong tranh đang mở mắt nhìn thẳng sang Ân Tu.

"Sziii... vẫn nên tránh xa cậu ta ra thì hơn... đi theo cậu ta e rằng sẽ không gặp được chuyện gì tốt."

"Đại lão Trương Tư nói không sai, không đi theo cậu ta là tốt nhất."

Người chơi rùng mình và nhanh chóng dọn dẹp chén dĩa của mình sang một bên.

Ân Tu trong lúc vô ý thức lại bị đám người chơi cô lập.

Hành động này khiến cho làn đạn trầm mặc: "Sao Ân Tu đứng ở đâu cũng không hòa nhập được hết vậy ta."

"Lầu trên bớt nói nhảm, là Ân Tu cô lập bọn họ."

"Tuy rằng có thể thông cảm, nhưng đứng ở góc nhìn thượng đế thì thấy tức thật, tôi đang chờ bọn họ phát hiện ra tên Trương Tư vô dụng kia mới là đồ bỏ."

"Haha, tôi cũng đang chờ đây, may là tính tình của Ân Tu tốt, chứ ai mà chống đối tôi như thế, thì tôi vả cho bôm bốp."

"Tôi cá Ân Tu sẽ ghi thù này."

"Cược! "

Sau giờ cơm tối, người chơi lần lượt trở về phòng, thành thật tuân thủ quy tắc, dù sao thì điều kiện để bọn họ vượt qua phó bản là bảo vệ an toàn cho bé gái để nó hoàn thành nhiệm vụ, cùng với cái quy tắc lạ lùng là đặt thi thể lên tế đàn, cho nên bây giờ đang yên đang lành thì không nên đi làm loạn làm gì, mắc công lại vi phạm quy tắc.

Sau khi đưa bé gái trở về phòng, Ân Tu một mình đi kiểm tra sơ qua kết cấu của ngôi nhà.

Cậu nhớ trong quy tắc có nhắc đến tầng hầm, nên liền đi tìm một vòng, sau cùng phát hiện ra có một cửa ngầm ở sảnh lớn tầng 1. Nó ở ngay dưới cầu thang, không quá kín đáo, nhưng nếu như không quan sát kĩ thì quả thật sẽ khó mà phát hiện ra. Đây có lẽ là lối vào của thứ được gọi là tầng hầm.

Trên bức tường gần lối vào có treo rất nhiều tranh, dày đặc gần như chiếm cứ cả mặt tường, có vô số ánh nhìn đổ lên người Ân Tu kể từ khi cậu xuất hiện ở đây, dai dẳng không dứt, nhưng nếu ngẩng đầu nhìn lên, thì cũng chỉ thấy được những gương mặt xinh đẹp, thanh tú trong từng khung tranh to, nhỏ.

Vô số khuôn mặt mang một biểu cảm cùng xuất hiện trên một bức tường, khó tránh khiến cho người ta rùng mình.

Ân Tu không tiếp tục nhìn vào tranh, cậu xoay đầu qua, sờ lên khe hở trên mặt tường, rồi thử đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy vào trong, căn bản là không có khóa.

Việc xuống tầng hầm hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của người chơi.

Khi mà quy tắc đã viết không được xuống tầng hầm, cộng với việc một nơi nguy hiểm như thế này mà lại không có một chút phòng bị nào cả, thì có thể chắc chắn 100% đây là vị trí nguy hiểm, nếu bước chân vào có khả năng sẽ xảy ra biến cố.

Đây không phải là lúc thích hợp để đi vào thăm dò.

Ân Tu buông tay, lùi lại một bước chuẩn bị rời khỏi.

Cậu vừa quay đi thì sau lưng liền vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, lúc quay đầu lại nhìn, thì phát hiện bức tranh đang treo trên tường đã rơi xuống, mặt lưng của bức tranh hình như có dính thứ gì đó.

Ân Tu khom người nhặt lên xem, là một bức ảnh.

Đây là ảnh chụp dáng vẻ lúc trước của nơi này, có đông đảo người dân đang bận rộn trên thị trấn mới toanh và hài hòa này, họ tươi cười rạng rỡ, hân hoan cùng nhau chụp hình ở quảng trường thị trấn, trong bối cảnh của bức ảnh, không có bức tượng điêu khắc người phụ nữ, cũng không có căn nhà mà bọn họ hiện đang ở, khuôn mặt của tất cả mọi người đều rất hòa hợp, hạnh phúc, dường như không có chút âm u, căng thẳng nào như bầu không khí hiện tại.

Thậm chí, trong ảnh còn có một hai gương mặt nhìn khá quen mắt, ngẩng đầu lên liền có thể tìm ra những dáng vẻ tương tự trong khung tranh.

Thị trấn đầy ắp quái vật này lúc trước dường như chỉ là một trấn nhỏ bình thường, biến cố có lẽ đã xảy ra kể từ khi bức tượng điêu khắc kia và tòa nhà này xuất hiện.Wattpad: tuyetnhi0753

Cảm giác bị nhìn ngó xung quanh vẫn chưa vơi đi, người trong tranh không còn cố gắng xâm nhập vào trong ý thức của cậu như trước nữa, nhưng khí tức vẫn bám riết không buông, nó lần nữa thử thu hút sự chú ý của Ân Tu, khiến cho cậu luôn cảm thấy đầu óc của mình không được tỉnh táo.

Cậu cúi đầu nhặt bức tranh vừa rơi ban nãy lên, là cậu trai ở trên tầng hai.

Thời khắc này, người trong tranh vẫn đang nhắm mắt yên lặng, bối cảnh tối đen cũng như những bức tranh khác, tranh thì dựng đứng, còn cậu ta thì nằm.

Ân Tu tỉ mỉ nghiên cứu tấm nền đen kịt nhưng lại thấp thoáng chút đường vân, đây là đang nằm trên thứ gì đó sao?

Sắc đen hơi phản xạ ra một tia sáng ám trầm, là đường vân dọc mờ mờ, là tấm gỗ được sơn đen.

Sau khi suy xét vài giây, Ân Tu sâu xa mà treo bức tranh lên: "Chắc là quan tài."

Cậu trai trong tranh tức thì mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Ân Tu, mắt của cậu ta màu xanh lam, khuôn mặt phương Đông lại thêm chút máu lai, trông thanh tú mà lại thuần khiết, nhưng khuôn mặt ấy bây giờ lại toàn là kinh hoàng, cậu ta nhìn chòng chọc vào Ân Tu rồi lặp đi lặp lại những lời đã nói ở hành lang.

"Rời rời rời đi đi đi..."

"Hắn hắn hắn..."

Âm thanh còn chưa dứt, thì trong sảnh lớn lại truyền đến một luồng hơi lạnh khó nói nên lời, khiến cho Ân Tu phải rùng mình.

Một ánh nhìn âm rơi xuống đỉnh đầu, Ân Tu giật mình, ngẩng lên nhìn.

Là trấn trưởng.

Không biết ông ta đã xuất hiện và đứng ở đó quan sát Ân Tu từ lúc nào.

Sau khi đa phần người chơi đều trở về phòng để nghỉ ngơi, thì toàn bộ sảnh lớn tầng 1 đã trở nên lạnh tanh, bên dưới ánh đèn ảm đạm chỉ còn lại hình bóng của hai người họ.

Trấn trưởng quét mắt nhìn lên tấm ảnh trên tay Ân Tu, giương môi nở một nụ cười bí hiểm: "Cậu rất hiếu kỳ đối với những chuyện đã từng xảy ra ở trong thị trấn hay sao?"

"Ừm." Ân Tu điềm tĩnh trả lời.

"Người bên ngoài cảm thấy hứng thú với những chuyện trong trấn là rất bình thường, nhưng so với tự mình tìm tòi thì đến hỏi tôi chẳng phải càng tốt hơn hay sao? Tôi là trấn trưởng đó." Trấn trưởng vừa nói vừa đi xuống.

Ông ta đứng ngược sáng, gương mặt chìm trong bóng râm, nụ cười trên môi không hề cố ý che giấu mục đích không tốt lành gì của mình: "Nếu như cậu chịu cùng tôi uống trà trò truyện, thì cậu hỏi gì tôi cũng sẽ trả lời hết."

Ân Tu cảnh giác nhìn ông ta đi xuống, cảnh giác khi ông ta đến gần.

Trấn trưởng thì lại rất thong dong bước đến cạnh Ân tu, thành thạo bắt lấy bả vai cậu, thuận thế lấy đi bức ảnh trong tay cậu.

Sự xuất hiện của ông ta khiến cho bầu không khí xung quanh rơi vào sự im lặng quỷ dị, bức tranh vốn đang ồn ào huyên náo lúc nãy đã yên tĩnh trở lại, khí tức lạnh băng cũng đã khiến cho Ân Tu tỉnh táo hơn.

Hàn ý quanh quẩn khắp người ông ta khiến cho Ân Tu nhớ đến con dị quái đã từng xông vào phòng cậu lần trước, điểm giống nhau ở hai kẻ này chính là bọn chúng sẽ xua đuổi đi những dị thường dư thừa khác, và để lại những vết tích tồn tại của chính mình cạnh bên Ân Tu.

Nhưng mà, tính mục đích của vị trấn trưởng này quá mạnh, khiến cho khí tức quanh ông ta cũng xoay chuyển mãnh liệt.

"Đi đâu nói chuyện?" Ân Tu điềm tĩnh hỏi ngược lại.

Tròng mắt trấn trưởng chợt sáng, hiển nhiên là đang cảm thấy vui mừng trước sự thư thái của Ân Tu, ông ta lập tức dùng tay chỉ ra ngoài cửa: "Một lát nữa sẽ có một buổi hiến tế được cử hành ở quảng trường, để thể hiện sự chăm sóc đặc biệt của mình, tôi có thể dắt cậu đi đến gần để điều tra, sẵn tiện tham gia luôn nghi thức, tôi cũng sẽ nói cho cậu nghe thêm những thông tin trong thị trấn, cậu thấy sao?"

Điều kiện này đối với những người chơi cần thông tin tình báo mà nói là một miếng mồi ngon ngọt, tên trấn trưởng này hiểu rất rõ người chơi cần gì, lúc ra điều kiện cũng vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của người khác.

Nghi thức hiến tế được ghi trên quy tắc và có liên quan đến việc vượt ải, nếu như được quan sát ở cự ly gần thì còn gì bằng.

"Chỉ có tôi được đi thôi sao?"

"Đương nhiên." Trấn trưởng cười híp mắt, bàn tay bắt lấy bả vai Ân Tu cũng dần siết chặt: "Nếu là người khác, thì tôi sẽ không thèm quan tâm đâu, chỉ có cậu là đặc biệt thôi."

Hàm ý sâu xa trong câu nói của ông ta khiến làn đạn xôn xao: "Đụ má, đây là đang phát triển tận đâu vậy? Ông ta đang tán tỉnh Ân Tu hả?"

"Là giao dịch py đó các anh em! Con dị quái này đang muốn py Ân Tu!"

"Nhưng mà ông ta lại đưa ra điều kiện đặc thù kìa."

"Khó chịu á, mọi người ở đây đều là trai thẳng hết mà cậu cho bọn tôi xem cái này? Tôi không thể chấp nhận!"

"Tôi mãnh liệt yêu cầu cái con dị quái đã từng lén lút vào phòng Ân Tu mau ra đây, cả hai đánh nhau đi!"

"Cái con dị quái đó đã được dự đoán là bạn cùng phòng của Ân Tu!"

"Hóa ra là bạn cùng phòng? Ông nói đến đây thì tôi không buồn ngủ nữa, tôi ưa cái kiểu như vầy, làm phiền bạn cùng phòng và trấn trưởng đánh nhau một trận, tôi muốn xem."

"Tôi cũng muốn xem, hahahaha, nếu như vậy thì tôi sẽ bầu cho trấn trưởng một phiếu, ít ra trấn trưởng trông cũng được."

"Hahahahaha, tôi cũng bầu cho trấn trưởng, bạn cùng phòng tuy không tệ, nhưng quá u ám rồi, có chút khủng bố, còn trấn trưởng tuy là dị quái nhưng mùi con người vẫn nặng lắm, hơn nữa ông ta còn biết tán tỉnh nữa cơ."

"Các người đều bầu trấn trưởng như vậy, tôi lo rằng bạn cùng phòng mà biết thì nửa đêm sẽ đến tìm các người đó."

"Hahahahahahaha, tức cười, có bản lĩnh thì đến đi."

Làn đạn cười nói không ngớt, chợt màn hình lóe lên vài phát, tất cả người chơi đồng loại im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.