Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Lê Mặc cởi áo khoác ra đưa cho Ân Tu.
Ân Tu nhận lấy rồi trùm lên người bé gái.
Thời khắc này Chung Mộ có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Lê Mặc và bé gái chuyển đổi thật vi diệu.
"Em mới không thèm mặc áo của anh ta đâu..." Bé gái lẩm bà lẩm bẩm, rất là chê bai, nó đưa tay kéo cái áo đang trùm một cái.
"Không được kéo xuống, mẹ em đã dặn dò không được cho người trong thị trấn phát hiện ra em, đường đến nhà bà ngoại rất nguy hiểm." Ân Tu ấm giọng nhắc nhở, trùm cái áo về như cũ.
"Nhất định phải trùm sao?" Bé gái rất là không tình nguyện.
"Nhất định."
Bé gái thỏa hiệp sau khi nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ Ân Tu.
Thần sắc Vương Quảng phức tạp, bé gái dị quái này cũng quá nghe lời Ân Tu đi, đổi lại là người khác thì chưa chắc đã có thể bình thản mà soát phó bản như vậy đâu. Xem ra Chung Mộ nói rất đúng, quả thật Ân Tu càng thích hợp làm người dẫn đội hơn cả gã, nhưng nếu thật sự để một người mới lên dẫn đội còn gã chỉ nằm thắng thì khi trở về chắc chắn sẽ bị mấy tên ở trấn nhỏ cười ch.ết, vậy thì không được đâu.
"Đi thôi, nhân lúc trời vẫn chưa tối thì nên trở về thị trấn." Ân Tu nắm tay bé gái, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bọn họ nên nhanh chóng quay về.
"Muốn anh trai bế." Bé gái kéo kéo cái áo khoác, nghĩ sao cũng không thấy thoải mái, nên cố ý làm nũng lắc lắc tay Ân Tu.
Ánh mắt Lê Mặc chợt tối sầm, nhìn chằm chằm vào bé gái, nó bĩu môi giả vờ không hay biết gì mà nhìn về nơi xa.
"Được." Ân Tu không nghĩ gì nhiều, cậu vươn tay bế bé gái lên, hoàn toàn phớt lờ khí tức âm u, lạnh lẽo mà Lê Mặc ở phía sau đang tỏa ra.
"Đi đi đi đi." Mồ hôi trên người Chung Mộ đổ như mưa, lo sợ người bạn cùng phòng kì lạ kia sẽ tức giận nên vội vã hối thúc Ân Tu rời đi.
Ân Tu bế bé gái được trùm áo khoác đen đi phía trước, Lê Mặc đi bên cạnh, phía sau là Chung Mộ, chỉ có Vương Quảng ôm tâm tình phức tạp đi ở hàng cuối cùng.
Mấy người bọn họ thuận lợi một đường đến thẳng thị trấn.
Lần đầu tiên đến đây chỉ cảm nhận được ánh nhìn từ hai bên, nhưng mà lần này lại hoàn toàn khác.
Kể từ khi bé gái bắt đầu bước chân vào con đường của thị trấn thì bầu không khí xung quanh bỗng trở nên u ám, ngay cả ánh nắng trời chiều cũng trở nên trầm lắng. Có tiếng cửa kẽo kẹt mở ra từ hai bên đường, từng ánh mắt từng bóng hình dường như đều bị thu hút, không hẹn mà cùng bước ra.Wattpad: tuyetnhi0753
"Đây, đây là sao vậy?" Chung Mộ hoảng hốt nhìn bốn bề, cảnh giác với đám cư dân trong trấn, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Có rất nhiều cư dân lần trước không đồng ý mở cửa cho họ bây giờ đang rất nhiệt tình mở cửa, bọn họ mỉm cười, vẫy tay với bọn Ân Tu, hàng loạt âm thanh âm hiểm lần lượt vang lên.
"Người trẻ tuổi à, ban ngày ở ngoài rất nguy hiểm, mau vào nhà tôi ngồi đi."
"Mệt rồi đúng không? Đi dạo bên ngoài chắc là rất mệt, mau vào nhà tôi nghỉ ngơi chút đi."
"Lâu rồi mới có khách đến thị trấn, hay là vào nhà tôi ngồi một chút? Tôi chuẩn bị đồ ăn ngon cho các cậu, nhanh vào nào."
Bọn họ ồ ạt nở nụ cười thân thiện, duy trì ổn định sự nhiệt tình bằng cách vẫy tay với người chơi, bộ phận cơ thể nấp trong góc tối nhìn giống như khuôn mặt của một con người bình thường, nhưng có những bộ phận lộ ra dưới ánh mặt trời ở một số người lại thể hiện rõ họ không phải con người.
Làn da được bao phủ bởi lớp lông đen, tròng mắt trở bên sắc bén, đáng sợ như dã thú, cho dù như vậy thì bản thân bọn họ hình như vẫn chưa nhận ra được gì, vẫn mỉm cười lạnh lẽo vẫy tay với bọn Ân Tu: "Vào nhà tôi đi, vào đi."
Âm thanh kêu gọi lan tỏa khắp các con đường trong thị trấn, như sóng biển vỗ vào từ hai bên bờ, ánh nhìn nhớp nháp không ngừng dán lên trên người họ, không ngừng vẫy tay, không ngừng chậm rãi đến gần.
Khi một người vẫy tay với bạn thì đó vẫn có thể xem là sự nhiệt tình, nhưng khi có vô số người từ nguyên một dãy nhà ở hai bên đường cứ liên tục vẫy tay hòng mời bạn vào nhà, thì cảnh tượng này lại có chút quái gở rồi đó, huống hồ gì những thứ trong đó cũng chẳng phải con người.
Chung Mộ run rẩy, bị cảnh tượng quái dị trước mắt dọa đến nỗi không dám tiến lên phía trước, cậu ta nhanh chóng chen vào cạnh Ân Tu, run lẩy bẩy nói: "Những người trong thị trấn này chắc đều không phải là con người rồi!"
"Ừm." Ân Tu phớt lờ những người đó, tiếp tục bước đi.
Suy cho cùng thì điểm quan trọng đã được nêu ra từ khi vừa bắt đầu phó bản, bé gái và người mẹ đã dọn đến nhà bà ngoại ở Thị Trấn Quái Vật, cho nên dù tất cả cư dân ở đây bỗng nhiên dị biến thì cậu cũng chẳng lấy làm lạ.
"Đến đây đi, mau vào nhà tôi nè, sao các cậu còn chưa chịu vào?"
"Qua đây, nhanh lên đi."
"Tôi sẽ cho các cậu ăn ngon, uống no, tuyệt đối không để cho các cậu gặp phải chuyện gì nguy hiểm đâu."
"Đúng đó, tôi sẽ tiếp đãi các cậu thật tốt, mau vào đi."
"Hahahahahaha, nếu như các cậu không vào thì tôi sẽ đi qua chỗ các cậu đó nha..."
Khi nhóm người không thèm để ý đến và tiếp tục tiến lên phía trước, thì âm thanh từ hai bên đường càng trở nên điên cuồng hơn, đám người đó như không chờ đợi được nữa mà đi ra ngoài vài bước, tức thì dáng vẻ không còn là hình người bạo lộ dưới ánh nắng, từng người từng người đều biến thành quái vật có lông tóc màu đen, chúng vẫy móng vuốt của mình, dụ dỗ người chơi.
Khung cảnh đã chuyển đổi từ những cư dân quái gở đang kêu gọi bọn họ sang những con quái vật đang mời gọi bọn họ, chi chít đầu người cùng những tiếng kêu gọi không ngừng chồng chất lên nhau tiến về phía trước, bọn chúng đang bò dần dần từ phía cửa ra đến bên đường như che trời lấp đất mà che khuất lối đi.
Bên trong quần thể màu đen, những cái đầu chen chúc nhau phát ra những âm thanh bay bổng.
"Đến... đến đây, đi theo tôi nào."
"Đi đến nhà tôi, theo vào nhà tôi."
"Đưa nó cho tao đưa nó cho tao đưa nó cho tao."
Những tiếng rì rầm với mật độ cao yếu ớt lan tỏa khắp con đường, thậm chí những tiếng vang còn có chút quấy nhiễu tâm trí người nghe, khiến người ta phút chốc hoảng sợ.
Ân Tu dừng chân, bảo vệ bé gái, không đi tiếp nữa, ánh mắt của cậu tựa băng tuyết, chuyên chú nhìn đám người đang chặn đường như đang cân nhắc điều gì đó.
Người dân trong trấn nhiều như vậy, gi.ết một, hai người chắc sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đâu nhỉ?
Cậu đổi sang bế bé gái bằng tay trái, tay phải âm thầm đặt lên cán đao.
"Anh trai... em sợ..." Bé gái run rẩy nói, giọng nói đầy run sợ của nó càng khiến bàn tay nắm lấy cán đao càng thêm vững vàng hơn.
"Không cần sợ, anh trai sẽ bảo vệ em."
"Cho tao... đưa nó cho tao..."
"Đến nhà tao... chết trong nhà tao đi..."
"Đáng thương quá, bọn mày sắp chết cả rồi."
"Hahahahaha, đám ngoại lai, đám ngoại lai kích hoạt quy tắc, chúng mày sớm muộn gì cũng sẽ ch.ết."
Thỉnh thoảng tiếng khóc nỉ non lại có thêm phần điên rồ, khuôn mặt của bọn chúng cũng dần điên cuồng vặn vẹo, cánh tay dày đặc lông đen từng chút một đến gần bọn họ, vòng vây càng lúc càng chặt, hoàn toàn không có đường để trốn chạy.
"Làm sao đây? Chúng ta đã bị bao vây cả rồi." Chung Mộ thì thầm dán sát vào sau lưng Ân Tu, có chút khủng hoảng, suy cho cùng thì quy tắc có viết trên đường đến nhà bà ngoại không được ghé vào nhà của quái vật, nhưng bây giờ bị chặn lại rồi, muốn không vào cũng không được.
"Gi.ết ra ngoài?" Giọng Vương Quảng hơi run, có chút hoang mang, gã không nghĩ rằng bọn họ có thể gi.ết được hết lũ này.
Nếu thật sự không được, vào thời khắc mấu chốt gã sẽ cướp bé gái rồi chạy đi... tốt xấu gì gã cũng đã từng thông quan vài phó bản rồi, trên người cũng có đạo cụ để phòng thân, mấy tên ngáng đường này chết ở đây cũng chẳng liên quan gì đến gã, dù sao chỉ cần còn có bé gái thì chẳng ảnh hưởng gì được đến tiến độ phó bản, lát nữa cứ trực tiếp ôm bé gái lên mà chạy!
Nghĩ vậy, gã lập tức chăm chú khóa mục tiêu trên người Ân Tu.
"Ai gi.ết? Anh gi.ết đi, nói nghe nhẹ nhàng quá." Chung Mộ trợn mắt nhìn gã, cho dù có người có thể xử lý được quái vật đi chăng nữa thì cũng không thể gi.ết được số lượng nhiều đến như vậy, đây là toàn bộ cư dân trong thị trấn đó.
Người chơi trong màn hình phát sóng thì khủng hoảng không thôi, nhưng người chơi bên ngoài thì lại chà chà tay, mong đợi đầy phấn khích.
"Cuối cùng cũng đến lúc Ân Tu ra tay rồi đúng không? Tôi chờ lâu lắm rồi!"
"Thật là mong chờ á, tôi chỉ từng thấy qua cậu ta bị dị quái bám lấy một lần, đẹp trai điên luôn anh em ơi!"
"Các người nói như vậy làm tôi cũng mong ngóng quá, đổi lại là người khác gặp phải tình huống này thì đã bị diệt cả đoàn từ lâu, nhưng có Ân Tu ở đây nên yên tâm quá đi!"
"Tôi yên tâm về Ân Tu lắm, chỉ là cảm thấy bất an với tên Vương Quảng kia thôi."
"Các người cũng thấy rồi đó nha, vừa nãy gã ta hình như đang sờ cái thứ gì đó trong túi."
"Hy vọng tên thiểu năng này thành thật một chút, đừng kéo chân sau của Ân Tu!"
Đám quái vật không ngừng áp sát, không ngừng la hét, những thân hình màu đen cứ như nước thủy triều ồ ạt đổ về phía bọn họ từ bốn phương tám hướng.
"Anh ơi..." Bé gái hoảng sợ ôm chặt lấy cổ của Ân Tu.
Cũng chẳng lo sợ được mấy giây thì nó đã bị Lê Mặc yên lặng ấn đầu xuống.
"Đừng sợ." Ân Tu không để ý đến động tác nhỏ của Lê Mặc, cậu nhẹ nhàng dỗ dành nó, tay siết chặt cán đao nhìn lũ quái vật đang tiến lại gần.
Bọn họ nâng cao cảnh giác trong tiếng gào thét của quái vật và sự chèn ép của chúng, Vương Quảng liếc sang bé gái đang ở trong lòng Ân Tu, hay là cứ cướp nó rồi chạy đi? Dù sao thì chúng nó cũng sẽ ch.ết ở đây cả thôi.
Thế cục khẩn trương, lòng người căng thẳng.
Ngay khoảnh khoắc lũ quái vật ở hàng đầu bổ nhào lên, Ân Tu lùi ra sau nửa bước, ánh mắt lắng xuống, rút thanh đao bên hông ra trong tích tắc.